Chuyển ngữ: Hoài
Trình Triển Tâm do dự không bao lâu, nhanh nhẹn sửa soạn vài món đồ vật, xuống lầu tìm Lục Nghiệp Chinh.
Chín tháng nữa thôi là cậu tròn mười tám tròn tuổi, thành niên sau đó đi học đại học, chắp cánh bay xa thì sẽ không còn dây dưa cùng Trình Liệt.
Trong kế hoạch cuộc đời, Trình Triển Tâm hi vọng sau mười tám tuổi, ngoại trừ thời điểm đưa tiền phụng dưỡng, cậu không phải giáp mặt Trình Liệt thêm phút giây nào nữa.
Mang theo cặp sách và túi nhỏ, cậu ngồi vào trong xe Lục Nghiệp Chinh, ngáp dài.
“Vừa nãy cậu ngủ rồi?” Lục Nghiệp Chinh hỏi.
Trình Triển Tâm mặc áo khoác liền mũ, bên trong là T shirt cũ với phần cổ áo rất rộng, Lục Nghiệp Chinh đã thấy, cậu lười che giấu thêm.
“Có hơi buồn ngủ.” Trình Triển Tâm lắc lắc đầu.
“Người nhà không có trong ấy?” Lục Nghiệp Chinh kéo cổ áo Trình Triển Tâm cao lên, ngón tay cọ vào da Trình Triển Tâm, ấm áp mềm mại, hơi lành lạnh.
T shirt trên người Trình Triển Tâm chính là cái trong bức hình, có lẽ là quần áo ở nhà cuả Trình Triển Tâm, nghĩ đến cảnh tượng trong hình ngày ấy, Trình Triển Tâm mặc nó, chịu phải sỉ nhục, và đôi mắt cậu nhắm nghiền mệt mỏi, dáng ngủ bất an, Lục Nghiệp Chinh lại cảm thấy khá đắng chát.
“Hôm đó cha tôi cầm tiền đi, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.” Trình Triển Tâm nói, “Mẹ tôi không còn.”
Lục Nghiệp Chinh nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, khó khăn hỏi Trình Triển Tâm: “Cha cậu cầm tiền?”
Trình Triển Tâm quay đầu nhìn hắn, đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/458/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.