Edit: Hoài
Trong những bức ảnh, Trình Triển Tâm đang ngủ, cậu mặc chiếc áo T shirt trắng cũ phần cổ rất rộng, nhắm mắt, ngủ có vẻ không quá thoải mái. Trong góc khác, một bàn tay đỡ một căn dương vật đỏ dữ tợn, ép nó sát bên miệng Trình Triển Tâm, trên mặt Trình Triển Tâm vẫn còn ít chất lỏng màu trắng, nhìn như tinh dịch mới vừa bắn ra.
Tất cả các bức ảnh đều như vậy, chụp Trình Triển Tâm từ mọi góc độ khác nhau.
Tin nhắn sau cùng, rốt cuộc cũng thấy chữ.
“Tâm Tâm, chúng ta tâm sự?”
Lục Nghiệp Chinh nghe thấy âm thanh đảo rau trong nhà bếp ngừng lại, quyết định cực nhanh phải xóa hết ảnh, lưu dãy số trên điện thoại, sau đó trả di động Trình Triển Tâm vào cặp.
Hắn mới vừa nhập số đối phương vào máy mình, Trình Triển Tâm bưng một tô rau xào ra, đặt trên bàn, đứng từ xa chỉ chỉ phía nhà bếp nói với hắn: “Tôi kho thịt.”
Sau đó đi vào bếp, đóng cửa.
Lục Nghiệp Chinh lúc này mới gọi sang, chưa trọn hồi chuông đầu tiên bên kia đã nghe máy.
“Này, ” Tề Khung hững hờ hỏi, “Ai vậy?”
“Tao, Lục Nghiệp Chinh, ” Lục Nghiệp Chinh đáp, “Mấy thứ mày gửi cho Trình Triển Tâm tao xóa hết rồi, rảnh không? Tao với mày nói chuyện?”
Tề Khung yên tĩnh chốc lát, mới lạnh giọng hỏi: “Nói chuyện thế nào?”
Lục Nghiệp Chinh suy nghĩ một chút, trả lời: “Nói chuyện riêng không cần cậu ấy.”
“Được thôi, khi nào?” Tề Khung hỏi.
“Đêm nay, chờ Trình Triển Tâm về nhà.”
Cúp điện thoại, Lục Nghiệp Chinh ngẫm nghĩ hồi lâu, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/457/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.