Chuyển ngữ : Hoài
Trình Triển Tâm cảm thấy rất kỳ quái, Lục Nghiệp Chinh đột nhiên không trả lời tin nhắn. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, mà không nghĩ ra mình có chỗ nào khiến Lục Nghiệp Chinh giận.
Nhiều nhất là chỉ làm sai một bài tập.
Lục Nghiệp Chinh hẳn chẳng đến nỗi hẹp hòi như vậy.
Qua mấy ngày, Mạc Chi Văn tìm tới kéo cậu đi căn tin quốc tế ăn cơm, Trình Triển Tâm quanh co lòng vòng hỏi cậu ta: “Hôm nay Lục Nghiệp Chinh không đi cùng cậu?”
“A Nghiệp… dạo này hơi bận.” Ánh mắt Mạc Chi Văn đột nhiên hơi né tránh.
Ba chữ “Trình Triển Tâm” này gần đây biến thành từ cấm không cho phép nói trước mặt Lục Nghiệp Chinh, vừa nghe thấy tên Trình Triển Tâm, Lục Nghiệp Chinh đột nhiên thành cay nghiệt, lúc chỉ trích Trình Triển Tâm mềm yếu không có trách nhiệm, lúc chê bôi cậu nhìn người không rõ.
Vì thế Mạc Chi Văn không dám nhắc đến Trình Triển Tâm nữa.
Hôm nay Mạc Chi Văn tìm Trình Triển Tâm ăn cơm, là nhằm lúc Lục Nghiệp Chinh đi ra ngoài mới đến.
Trình Triển Tâm thấy mặt Mạc Chi Văn tỏ ra khổ sở, thức thời không hỏi tiếp.
Bất luận Lục Nghiệp Chinh không để ý tới cậu vì nguyên nhân gì, cuối cùng vẫn phải trách bản thân cậu.
“Triển Tâm, ” Mạc Chi Văn lấy từ trong cặp sách ra một tấm thiệp mời, nói, “Thứ năm tuần sau sinh nhật tôi, cậu đến tham dự cùng tôi, nhé?”
Trình Triển Tâm ngẩn người, nhận lấy: “Được…”
“Hay quá.” Mạc Chi Văn thở phào nhẹ nhõm, “Cậu đừng tặng quà, bạn bè tôi đều rất tốt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/454/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.