Edit: Hoài
Mạc Chi Văn vào cửa, chuyện đầu tiên là chạy lại chỗ Trình Triển Tâm sờ trán, sốt sắng hỏi cậu: “Hết sốt chưa?”
“Rồi.” Trình Triển Tâm đáp.
Mạc Chi Văn vừa đến, Trình Triển Tâm trở nên khép kín hơn hẳn (so với khi ở trước mặt Lục Nghiệp Chinh),không nói chuyện nhiều, giúp Mạc Chi Văn mở hộp cơm, ba người xúm quanh bàn ăn, cùng ăn bữa tối.
Trình Triển Tâm vừa nuốt xong miếng thịt, điện thoại di động đã nhấp nháy sáng lên, cậu mở ra xem, là Tề Khung nhắn tin: “Tiền lấy được không?”
Trình Triển Tâm đầu tiên là đặt di động xuống, ăn thêm một lúc mới trả lời: “Không.”
Không quá vài giây sau Tề Khung lại gọi đến, Trình Triển Tâm thờ ơ ấn phím nhận cuộc gọi, cậu không lên tiếng, khiến Tề Khung nghe hơi thở Trình Triển Tâm truyền đến mấy lần, mới chắc chắn cậu vẫn đang nghe máy, vội hỏi: “Chú không đưa cậu?”
“Không.” Trình Triển Tâm đáp.
“Đây là tiền xài nguyên tháng này của tôi.” Tề Khung thở dài, “Chờ tháng sau ba cho tôi, tôi lại đưa sang cho cậu.”
Trình Triển Tâm rất là không hiểu: “Cậu đưa tôi cái đó làm gì?”
Tề Khung bên kia hơi dừng một chút, mới nói: “Tôi muốn cho cậu.”
“…” Trình Triển Tâm trầm mặc không bao lâu, đáp lại Tề Khung, “Cậu hà tất!”
Tề Khung không nói theo ý cậu, chỉ lảng: “Tháng sau tôi sẽ đưa tận tay cậu.”
Trình Triển Tâm cúp điện thoại, ánh mắt Mạc Chi Văn và Lục Nghiệp Chinh đều dừng trên mặt cậu, cậu không định giải thích, đậy nắp hộp cơm lại, nói tôi ăn no, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/453/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.