Mẹ Doãn rất là rối rắm, bà vỗ nhẹ bả vai Trần Tuyết Lệ, không biết nên nói gìcho phải. Các loại tình tiết cẩu huyết thoáng qua trong đầu, nhưng chính làkhông có cái nào sử dụng được.
“Tuyết Lệ, con nói cho dì nghe xem vấn đề của hai đứa rốt cuộc ở chỗ nào, dìlàm thế nào để giúp được con?” Mẹ Doãn cũng không nghĩ ra cách, đành đem vấn đềnày đẩy cho Trần Tuyết Lệ.
“Con cũng không rõ lám, nhưng mà thật sự rất thích anh Triệt, nếu có thể ởcùng anh ấy con đồng ý làm bất kỳ chuyện gì.” Trần Tuyết Lệ ngẩng đầu lên đưa ramột gương mặt đẫm lệ.
Mẹ Doãn xoa nhẹ bả vai cô ta, bày tỏ an ủi.
“Tính khí của Doãn Triệt con cũng đã biết rồi, dù cho dì có ép được nó đếnngày kết hôn, nó cũng có thể không để ý thể diện mà từ hôn, khi đó càng mất mặthơn, dì cũng là không có cách nào khác.” Mẹ Doãn thở dài một cái.
“Cũng không phải là không có cách nào, con đã nghĩ ra một biện pháp, nhưng làcần dì giúp một tay.” Trần Tuyết lệ ngẩng đầu nhìn mẹ Doãn.
Mẹ Doãn tỏ vẽ nghi ngờ nhìn cô ta.
“Dì à, chúng ta có thể như vậy. . . . . .” Trần Tuyết Lệ cố ý nhỏ giọng.
Thái độ mẹ Doãn từ thương hại, biến thành khẽ nhíu mày, cuối cùng là một nụcười không thể nói là vui vẻ, khóe miệng mẹ Doãn nhếch lên nghe xong mưu kế củaTrần Tuyết Lệ, bà không nói gì, chỉ cầm ly cà phê lên uống một hớp.
“Dì à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503201/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.