Doãn Triệt lơ đãng nghe mẹ Doãn càu nhàu, cái gì đã trưởng thành, cái gì màcon người ta đã biết đi, rồi con bạn của bà đã có cháu kêu bằng bà nội rồi.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Khương Sâm, phát hiện Khương Sâm vẻ mặt vẫn khôngthay đổi, mang theo một chút ý cười nhưng xa cách.
“Trung tuần tháng sau có một ngày thật tốt, không bằng con và Tuyết Lệ địnhngày để làm nghi thức đính hôn, chờ đến cuối năm, tìm ngày tốt mà làm hôn lễ,cũng coi như hoàn thành được tâm nguyện của mẹ rồi.” Mẹ Doãn nói vòng vo đôngtây một hồi, cuối cùng cũng vào đề tài chính.
Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn mẹ Doãn, nhe răng cười một tiếng, không lên tiếnglại cúi đầu, cầm ly rượu lên uống một hớp.
“Con không nói chuyện, mẹ coi như con đã đồng ý.” Mẹ Doãn xuất đòn sátthủ.
“Cũng đừng, lớn nhỏ phải theo thứ tự, tính sao cũng phải để cậu nhỏ kết hôn,mới đến lượt con, cậu nhỏ người nói có đúng không?” Doãn Triệt nghiêng đầu nhìnvề phía Khương Sâm, cùng Khương Sâm liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một nụ cười sánglạn.
“Con còn dám nói với mẹ, bây giờ cũng đã là năm thứ sáu rồi, người của Doãngia sao có thể không tuân thủ cam kết.” Mẹ Doãn nhìn đứa con trai của mình, bàyra vẽ uy nghiêm của người mẹ.
Khương Sâm cùng Doãn Triệt chính là hai tâm bệnh của mẹ Doãn, cũng đều trưởngthành cả rồi, không có một người nào muốn kết hôn.
Mẹ Doãn cũng nôn nóng hôn sự của Khương Sâm, nhưng dù sao cũng là em trai,hơn nữa Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503198/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.