“Cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần một cái nhìn củahắn, Hà Kỳ liền ngoan ngoãn đi ra cửa, cô còn trưng ra cho Trần Hi vẽ mặt nhiệttình chúc phúc.
“Em đoán xem sau này Hà Kỳ đi ra ngoài sẽ nói thế nào?” Doãn Triệt híp mắt,trên mặt mang nụ cười nhìn nhìn Trần Hi.
Trần Hi cảm thấy như mắt của hắn giống như dao găm đang nhìn chằm chằm vào côsuy nghĩ xem sẽ bắt đầu đâm cô từ chổ nào.
“Ánh mắt của em có ý gì , tôi sẽ không giết em đâu, có cần tôi kể câu chuyệnhắc mộc nhĩ cho em nghe không?” Doãn Triệt giống như nhìn thấu tâm tư cô , đemsuy nghĩ trong lòng của Trần Hi nói toạc ra . Hắn kéo cái ghế bên bàn học ra,hớn hở ngồi xuống, dang rộng tay chân giống như con báo vừa nguy hiểm lại lườibiếng, tựa hồ đang liếm móng vuốt chuẩn bị săn mồi.
“Ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, ánh mắt cô dõi theo ngón tay thon dàicủa hắn. Trái tim nhỏ bé của cô nhảy loạn xạ, cảm giác bị sự cường đại của hắnáp bức làm cô thấy không khí trong phòng ngủ mong manh không cách nào hô hấpđược.
“Cái đó. . . . . .” Cô hít sâu một hơi.
“Cái đó thế nào?” Doãn Triệt nhìn cô hỏi.
“Không cần, tôi có thể tìm trên web” Cô lại thở dài một hơi, thật ra thì từđầu cô nghĩ là mình sẽ xuất hiện như một vị nữ thần siêu nhân, đường đường chínhchính đầy khí thế mà chỉ tay vào mặt hắn nói, tên cặn bả này đây là phòng ngủcủa con gái, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/127383/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.