Đem mì gói trở về phòng ký túc xá, cửa phòng đã khóa, bên trong không mộtbóng người. Lúc này Trần Hi mới nhớ đến chiều nay có buổi báo cáo của một vịgiáo sư trẻ.
Hôm nay, tâm ý cô chỉ mãi lo nghĩ đến Doãn Triệt, ngay cả vị giáo sư này têngì cô cũng không nhớ nổi, chỉ nghe nói là vóc người rất tuấn tú.
Trần Hi tìm ra hộp cơm đem mì gói bỏ vào, từ trong ngăn kéo lấy ra một đôiđũa, quáy sơ tô mì một chút rồi gắp bỏ vào miệng. Khí nóng trước mặt làm cô mởmắt khó khăn, khi nuốt mì gói vào, cô đột nhiên thấy sửng sốt.
Trần Hi thấy nước mắt mình từng giọt rơi xuống tô mì. Cô bất đắc dĩ cườicười, mặc dù đang khóc nhưng cô biết cũng không phải do mình quá đau lòng, ngượclại có khi do vui sướng mà xúc động.
Loại thức ăn bình dị này đã lâu cô không được thưởng thức qua. Doãn Triệtluôn luôn thích những bữa ăn phong phú, thức ăn như thế này đối với hắn mà nóichính là đồ bỏ đi. Trong năm năm chung sống này, dù là ăn tô mì, cô cũng phải bỏthêm rau cải, ngêu sò, các loại tôm cua hải sản. Tên đàn ông kia được chiềuchuộng quá mức, hành cũng không ăn, kể cả những món ăn có mùi hành.
Trần Hi cúi đầu nghĩ lại, lúc ấy làm sao mà cô có thể sống được. Thật may làông trời lại cho cô cơ hội sống lại lần nữa, cũng làm cho cô hoàn toàn hiểu đượcthói quen của tên đàn ông cặn bã kia.
Rất nhanh cả phần sợi mì bị cô ăn sạch, thậm chí ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/127382/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.