Một ngày trước khi phá dỡ.
Từ cổng trường, tôi lại đi bộ về nhà dì.
Con đường quen thuộc này được bao phủ bởi những cây si rậm rạp.
Đi hết con đường cuối cùng và nhìn thấy cửa sổ nhỏ ở tầng hầm.
Như có thần giao cách cảm, tôi quay lại.
Bùi Giác đang đeo khẩu trang và đứng bên kia đường.
Hai mươi phút sau, chúng tôi ngồi xuống nhà hàng yêu thích cũ của mình.
Sau khi hết phim, anh ấy gọi cho tôi bao nhiêu tôi cũng không trả lời.
Chỉ là không ngờ lại để anh tìm được đây.
Bên cạnh nhà hàng là phòng bi-a cũ.
Tôi nhìn những chàng trai ra vào, và chợt muốn có một câu trả lời.
"Bùi Giác, kỳ nghỉ hè năm đó, em đã tới đây tìm anh."
"Ừm."
"Anh nóng nảy như vậy, liền đuổi em ra ngoài, anh có biết em đã buồn bực như thế nào không?"
Bùi Giác sửng sốt một lát: "Tuế Tuế, anh không có nóng nảy, anh lúc đó chỉ vừa sợ vừa lo cho em mà thôi."
"Anh sợ cái gì?".
"Phòng bi-a đó không phải là một nơi tốt, người anh gặp ngày hôm đó không phải là người tốt, thằng đó cứ muốn đánh anh. Khi em xuất hiện, anh thực sự sợ hãi, anh sợ rằng em sẽ bị họ nhắm đến..."
Bùi Giác cau mày, cẩn thận nhớ lại.
"Thực xin lỗi Tuế Tuế, là do anh quá khẩn trương, làm cho em hiểu lầm."
Ngay sau đó, ông chủ gọi tới số của chúng tôi.
Nhân tiện, tôi nhờ Bùi Giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nho-va-nhung-buc-thu-tinh/2839963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.