Chúng tôi chạy một mạch đến nhà dì và trốn xuống tầng hầm.
Không có gì ở đây, chỉ chờ ngày mai phá dỡ.
Ngay cả đèn cũng tắt, chỉ có ánh trăng lọt vào.
"Bùi Giác-"
"Tuế Tuế-"
Chúng tôi gọi tên nhau cùng một lúc.
Cuối cùng tôi quyết định nói trước.
"Ngày nào anh cũng đưa em về hả?"
"Ừm, đường đến nhà em khá hẻo lánh, trên đường này từng có người quấy rối nữ sinh, em đi một mình không ổn"
"Sao lúc đó anh không nói với em?"
"Anh tại sao lại phải nói cho em?" Anh lười biếng nói, "Em nhát gan, anh nói thì em liền sợ, em lại có ước mơ đi học đại học, em chỉ cần cố gắng học tập, còn lại giao cho anh."
Tôi chỉ vào dòng chữ trên mặt đất một lần nữa: "Vậy những điều này có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là anh thích em."
Tôi sửng sốt một lúc: "Năm đó anh chưa từng nói thích em"
Bùi Giác cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Bởi vì, trước đó anh không biết nên nói cái gì..."
Quá khứ của Bùi Giác hơi đặc biệt.
Anh ấy có bố mẹ, nhưng có còn hơn không.
Lớn lên trong một mối quan hệ lạnh nhạt, không ai dạy anh cách yêu một ai đó.
Không ai nói với anh ấy cách thể hiện tình yêu.
Bùi Giác nghĩ rằng nếu anh ấy gọi điện và chi tiền cho tôi, đó cũng là cách thể hiện tình yêu.
Anh ấy thực sự rất vui vì nghĩ đó là một cách yêu.
Nhưng vì chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nho-va-nhung-buc-thu-tinh/2839962/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.