"Ta..." Kỳ Duật không muốn làm gì đối phương cả, hắn chỉ là muốn hỏi ra chỗ của Trình Diệp, thậm chí còn có chút sợ người bên cạnh Trình Diệp hiểu lầm hắn, vội vàng muốn giải thích.
"Kỳ thiếu chủ đến đây có mang theo bái thiếp (*) không?" Trình Thiệu Lễ vốn là đến xem Trình Diệp, không nghĩ tới nhìn thấy kẻ đáng ghét đây, sắc mặt nhất thời chìm xuống, hắn hừ lạnh nói, "Mặc dù có bái thiếp, cũng không có thể tại ta thương vân tông tùy ý xằng bậy, kính xin thiếu chủ trở về đi thôi."
(*) Bái Thiếp (拜帖),thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng để thông báo đến thăm ai đó.
Bị cắt ngang, Kỳ Duật sững sờ, nhìn thấy Trình Thiệu Lễ, trong nháy mắt mắt liền sáng lên, nhanh chóng bước tới trước mặt Trình Thiệu Lễ, cung cung kính kính hành lễ nói, "Nhị thúc, xin người cho ta gặp Trình Diệp, ta có lời muốn nói với hắn."
Trình Thiệu Lễ chậm rãi híp mắt một cái: "Ngươi và nó không hề quen biết, có cái gì để mà nói, lại nói vừa nãy ngươi cũng nghe rồi đó, thân thể Tiểu Diệp Tử không tốt, đã bế quan tu dưỡng, lẽ nào ngươi còn muốn nó mạnh mẽ xuất quan lần nữa, ngươi muốn nó chết hay sao?"
Kỳ Duật nhất thời hoảng hốt: "Ta không phải, ta không có, ta chỉ muốn, nhìn hắn, bảo đảm rằng hắn không có chuyện gì."
Trình Thiệu Lễ xì cười ra tiếng: "Vốn không có chuyện gì, bị ngươi nhìn nói không chừng liền..." Nghĩ đến dáng vẻ Trình Diệp bị hại cho sống dở chết dở lúc trước, ngữ khí Trình Thiệu Lễ không khỏi lạnh hơn mười mấy độ, "Kỳ Duật, đừng tưởng rằng ngươi là tiểu bối thì ta không dám ra tay với ngươi!"
Hắn ta mặt lạnh, cuối cùng vẫn là tức không nhịn nổi, nói: "Kỳ Duật, ta không quan tâm giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhắc nhở ngươi, sau này—— ngươi và Tiểu Diệp Tử không có bất kỳ liên quan gì, Tiểu Diệp Tử trước đây đều là lời nói vô ích, ngươi cũng có thể yên tâm là nó chỉ nói ngoài miệng thôi, cũng sẽ không thật sự ghim ngươi, nhưng nếu như ngươi vẫn cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của nó, Kỳ Duật, ngươi nên cân nhắc đến thế giao hai nhà, Tiểu Diệp Tử —— dù sao cũng là bảo bối của chúng ta!"
"Ngươi, đừng tới tìm nó nữa."
"Còn có Kỳ Duật, Trình gia chúng ta chúc ngươi và Phùng Ngọc Hiên sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long! Còn nữa lễ thành thân của các người không cần phát thiệp mời cho chúng ta, Trình gia ta không có thời gian!"
666: "... Diệp Tử, Nhị thúc của cậu thật độc miệng, mặc dù là thế giới tu chân, nhưng hai người đều là nam, đừng nói là sớm sinh quý tử, nếu thật sự có con thì chắc là ngoại tình mà có rồi, còn răng long đầu bạc..." Người có tu vi đương nhiên là nhan sắc sẽ không thay đổi, người bình thường mới có thể đầu bạc răng long, nguyền rủa này đúng thật là đủ tàn nhẫn.
"Nhị thúc."
Kỳ Duật vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy xa xa có một vị thiếu niên đi tới, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, thậm chí ngay cả bờ môi cũng trắng bệch, hắn theo bản năng tiến lên hai bước, lại bị Trình Thiệu Lễ ngăn cản.
Trình Thiệu Lễ trầm mặt, trong giọng nói không che giấu được tâm ý lo lắng nồng đậm: "Không phải đã bế quan rồi sao, sao lại đi ra đây?"
Trình Diệp trào phúng mà nhìn về phía Kỳ Duật, tựa cười mà không cười nói: "Cũng đã nháo đến tận cửa nhà rồi, làm sao có khả năng yên tĩnh để bế quan."
Kỳ Duật khuôn mặt chua chát: "Trình Diệp."
"Kỳ thiếu chủ!" Trình Diệp bỗng nhiên lên tiếng, cậu giơ kiếm lên, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về cổ họng Kỳ Duật, "Ngươi không hiểu tiếng người sao? Giữa chúng ta cứ như không quen biết đi."
"Trình Diệp, ta... Ban đầu ở phía sau núi Phùng gia, người giải độc cho ta là ngươi sao?" Âm thanh Kỳ Duật run rẩy, không để ý mũi đao đang uy hiếp mình trước mắt, trực tiếp hỏi.
"Nếu như thời gian có thể quay lại, ta tình nguyện đó không phải là ta!" Trình Diệp lạnh lùng nói.
"Tại sao, ngày đó thân thể ngươi cũng không đáng lo ngại đến vậy, cớ gì lại bị thương, còn phải bế quan ——" Kỳ Duật lo lắng dò hỏi, hận không thể thay cậu bắt mạch, để chứng minh cậu không nói dối.
Một luồng cảm giác nhục nhã nồng đậm quanh quẩn ở trong lòng, ngón tay Trình Diệp không thể khống chế mà run rẩy, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm Kỳ Duật, không nói lời nào.
Trình Thiệu Lễ hé mắt, nói thay: "Diệp Tử lúc đó đang sắp đột phá, khí huyết nghịch lưu bị ngươi đánh gãy, cách tẩu hỏa nhập ma không xa, thân thể suy yếu lại không được chăm sóc hay chữa trị cẩn thận, dẫn đến nội thương, hao tổn khó có thể điều dưỡng, trong lúc bế quan lại bởi vì ngươi —— "
"Tức giận công tâm, thăng cấp thất bại." Trình Thiệu Lễ cười lạnh nói, "Câu trả lời này ngươi đã thoả mãn chưa, nếu ngươi không tin, Trình gia ta cũng không thể nói gì được, dù sao cũng là do nó tự tìm khổ, ngươi đi đi, nếu ngươi vẫn không lấy đại cục làm trọng, vậy đừng trách chúng ta đem lời Tiểu Diệp Tử nói thành lời của Trình gia ta, kính xin Kỳ thiếu chủ trở lại báo cho lệnh tôn lệnh đường (*),Trình gia ta không dễ bắt nạt như vậy!"
(*) Lệnh tôn lệnh đường: Tiếng tôn xưng cha mẹ người khác. 'Cha mẹ cậu'
"Không, ta không phải không tin Trình Diệp, ta chỉ là, muốn hỏi xem thân thể của hắn như thế nào rồi!" Kỳ Duật trăm miệng cũng không thể bào chữa, bỗng nhiên móc ra một chiếc nhẫn chứa đồ, móc ra một bình lại một bình bạch ngọc, "Những thứ này đều là dược chữa thương và đan dược thăng cấp tốt nhất, ta—— "
"Không cần, thân thể của ta không liên quan đến Kỳ thiếu chủ, Trình gia chúng ta còn chưa đến mức không thể điều chế ra chút linh dược này." Trình Diệp nhìn về phía Kỳ Duật, ánh mắt băng lãnh đến cực điểm, "Kỳ thiếu chủ lời nói ra lại như trò đùa, nhưng Trình Diệp ta nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngày đó đã nói không tính toán thì sẽ không tính toán, chỉ ghi hận chuyện ngươi vi phạm cam kết, nếu như Kỳ thiếu chủ là tới lĩnh giáo, thứ cho tại hạ thân thể không khỏe, không thể ứng chiến, xin ngày khác hãy trở lại."
"Trình Diệp, là ta sai rồi, ngày đó sau khi ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn, ta còn tưởng rằng —— còn tưởng rằng người cùng ta tieps xúc da thịt là hắn, là hắn." âm thanh Kỳ Duật run rẩy nói, "Là ta nhận lầm hắn thành ngươi, ta nhận sai người, nhưng khẩn cầu ngươi lại cho ta thêm một cơ hội, ta —— "
"Đủ rồi!" Trình Diệp nghiêm mặt quát, Kỳ Duật há miệng, lúc này sững sờ tại chỗ.
Trình Diệp chế giễu, hít sâu một hơi hỏi: "Kỳ thiếu chủ là muốn nói tất cả chỉ là hiểu lầm? Chỉ là ngươi hồ đồ đến cực điểm, không có nhận ra đối tượng báo ân? Ngươi cho rằng đây là thoại bản sao, nếu nhận lầm liền không cần lại làm quen nữa, còn nếu Kỳ thiếu chủ muốn giải quyết xong nhân quả, thì dễ như ăn cháo mà thôi, hy vọng thiếu chủ đưa kiếm phổ cơ bản cho Trình gia ta, để cho Trình gia ta ngày sau không đến nỗi giống như ta, bị người khác tùy ý ức hiếp!"
"Ta ——" Kỳ Duật á khẩu không trả lời được.
"Được rồi! Nếu hiểu lầm đã được giải trừ, vậy Trình gia ta cũng không có hẹp hòi như vậy, không truy cứu tiếp nữa, chuyện này chấm dứt ở đây, ngươi cũng không cần phải lo ngại, Trình Diệp ta vốn chỉ muốn đòi một lời giải thích, cũng không cần ngươi bồi thường, Kỳ thiếu chủ mời trở về cho." Trình Diệp nói xong, xoay người rời đi, bước chân lảo đảo, tựa hồ như đang chứng minh lời vừa nãy của Trình Thiệu Lễ không phải nói ngoa, thậm chí tình trạng thân thể của Trình Diệp so với lời hắn ta nói còn tệ hơn.
"Đừng đi!" Kỳ Duật bỗng nhiên lướt người đi xuất hiện ở trước mặt Trình Diệp, dưới ánh mắt khiếp sợ lại căm tức của Trình Thiệu Lễ, ôm chặt lấy Trình Diệp đang lảo đà lảo đảo, "Có thể cho ta bù đắp hay không, hoặc là cơ hội thực hiện cam kết (lời hứa)?"
Thân thể Trình Diệp cứng đờ, tựa hồ nhớ lại hồi ức đau đớn ngày đó, đột nhiên kịch liệt giãy giụa, gió kiếm xẹt qua, ống tay áo của Kỳ Duật rớt xuống một mảnh, nhưng cũng không bị thương.
"Kỳ Duật, nửa năm qua ngươi và Phùng Ngọc Hiên ở chung tốt chứ?" Trình Diệp từ trong lồng ngực Kỳ Duật tránh thoát, thở hổn hển nửa ngày, thật vất vả mới bình tĩnh lại, bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Ngươi và Phùng Ngọc Hiên cùng nhau ân ái có thừa, đối với hắn hữu cầu tất ứng (*),thậm chí trợ giúp hắn tiến vào luyện khí các, trở thành đệ tử thân truyền của Các chủ, lại cùng hắn đính hôn, đều chỉ là bởi vì nhận lầm hắn thành người kia sao? Là vì hắn đã cứu ngươi cho nên ngươi mới dùng những cái đó để bồi thường hắn?"
(*) Hữu cầu tất ứng: muốn gì được nấy.
Kỳ Duật rất muốn gật đầu, nhưng hắn cau mày, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Trình Diệp không nói gì, trên mặt cũng không còn tức giận và trào phúng như vừa rồi, ý vị sâu xa nói: "Được rồi, ta hiện tại đã tin ngươi đúng là người giữ chữ tín, chuyện thành thân há có thể tùy ý như vậy!"
Ngẩn người, Trình Diệp lắc đầu một cái, tựa hồ cảm thấy chính mình quá mức chuyện bé xé ra to, ngữ khí nhu hòa đi không ít: "Thôi, mọi chuyện đã không còn liên quan đến ta nữa, bất quá nếu ngươi vì chuyện ngày đó mà muốn báo đáp ta giống vậy thì không cần đâu, đối với ngươi mà nói có thể chỉ là giải quyết xong chuyện nhân quả, nhưng đối với ta mà nói lại không phải, Trình Diệp ta mặc dù không phải là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đối với chuyện kết đạo lữ thì lại có cái nhìn khác với Kỳ thiếu chủ, đạo bất đồng bất tương vi mưu (*),không nên nhắc lại chuyện này nữa, để ngừa sau này lại có thêm sai lầm phát sinh, đến lúc đó thì chuyện không còn là của hai chúng ta nữa."
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thiểu nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.
"Không phải, không phải như thế!" Kỳ Duật ngăn ở trước mặt Trình Diệp, nhưng nhìn sắc mặt cậu trầm xuống không còn dám táy máy tay chân, quý công tử ngày xưa phong độ nhẹ nhàng hiện tại lại rút tay rút chân, lúng túng nửa ngày mới lên tiếng, "Ta, ta là —— "
"Là cái gì?" Trình Diệp thấy buồn cười đến cực điểm, "Chẳng lẽ Kỳ thiếu chủ còn có chấp niệm đặc biệt với người đâu tiên cùng làm với mình?"
Bởi vì Trình Thiệu Lễ ở bên cạnh, Trình Diệp còn muốn nói chút gì đó kích thích hắn, nhưng lại đỏ mặt cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
666: "..."
Trình Diệp: "..." Ảnh hưởng tao phát huy.
"Đáng tiếc ta không có." Trình Diệp nhấc tay, giơ tay ấn ấn chặt mi tâm đang nhíu lại, "Tuy rằng Phùng Ngọc Hiên bây giờ còn chưa có chính thức tiến vào cửa nhà Kỳ gia ngươi, nhưng ngươi đã ở trước mặt mọi người trong lễ sinh thần của hắn nói ra lời như vây, cũng không thể thu hồi, Phùng Ngọc Hiên hắn đã là vung nắp lên nồi Kỳ Duật ngươi, hiện tại Kỳ thiếu chủ lại ở đây cùng ta dây dưa, lẽ nào không cảm thấy có lỗi với đạo lữ tương lai sao?"
Kỳ Duật vừa định giải thích, lại bị Trình Diệp khoát tay ngăn lại.
"Sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa, Kỳ thiếu chủ không để ý, nhưng đạo lữ tương lai của ta rất có thể sẽ để ý." trong thanh âm của Trình Diệp lộ ra nồng đậm uể oải, dưới chân không chống đỡ nổi thoáng lay động, được Trình Thiệu Lễ giành đỡ lấy.
Không được, vừa nghĩ tới thiếu niên trước mặt này có thể sẽ cùng một người khác tương thân tương ái, trong lòng Kỳ Duật phiền muộn vô cớ, một trận tức giận dâng lên, cơ hồ không khống chế được cảm xúc bạo tàn trong người.
Trình Diệp nhạy bén cảm nhận được kiếm khí bén nhọn của hắn, đề phòng mà lui về phía sau một chút, trốn ở trong lồng ngực Trình Thiệu Lễ.
Hắn không biết cảm xúc mình giành cho Trình Diệp là gì, trước khi gặp cậu, hắn vẫn cho là Phùng Ngọc Hiên chính là người lúc trước kia, mặc dù trên người Phùng Ngọc Hiên có rất nhiều điểm hắn không đồng ý, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng lúc trước đối phương bị hắn bắt nạt muốn khóc cũng khóc không được, cũng chỉ còn cảm thấy tâm thương yêu không dứt.
Không quan tâm đối phương đưa ra yêu cầu gì hắn đều tận khả năng mà thỏa mãn.
Trước giờ hắn không phải chưa từng hoài nghi Phùng Ngọc Hiên, bởi vì đối phương lâu lâu biểu hiện rất kỳ quái, dường như không biết chút gì về chuyện đã xảy ra ở sau núi, nhưng hắn lại không vì vậy mà phát hiện ra chân tướng, không chỉ lặp đi lặp lại nhiều lần bởi vì tâm lý muốn bồi thường mà làm lơ sự không bình thường của đối phương, còn có chỉ sợ Phùng Ngọc Hiên không giống như những gì hắn tưởng tượng cho nên cũng không muốn tra cứu đến cùng, thậm chí chủ động vì Phùng Ngọc Hiên mà kiếm cớ bào chữa cho những hành động kỳ lạ đó.
Lúc ở phía sau núi, thời điểm hai người gặp gỡ, Kỳ Duật cũng đã thần trí không rõ, lại sau đó chính là ký ức hắn không ngừng bắt nạt người kia, người kia ngoại trừ gào khóc, xin tha, đến cuối cùng là nhận mệnh thỏa hiệp, tựa hồ cũng chưa từng nói những lời gì khác hay làm những chuyện khác.
Nói đơn giản, hắn vẫn luôn không biết người kia là ai, cho nên mới có thể cho Phùng Ngọc Hiên có cơ hội giả mạo người kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]