Diêu Khiêm da mặt mỏng, bị cậu nói như thế nhất thời có chút không đất dung thân, mà cũng không thể phủ nhận Trình tiểu thiếu gia nói sai.
Diêu gia bọn họ hai mươi năm trước cũng coi như là gia tộc giàu có, lúc trước lúc mẫu thân Phùng Ngọc Hiên mang thai liền cùng mẫu thân hắn sắp đặt hôn ước từ bé, từ nhỏ đến lớn hắn cũng rất thích Phùng Ngọc Hiên, đem Phùng Ngọc Hiên xem là tức phụ tương lai.
Không quản bảo bối gì, chỉ cần Phùng Ngọc Hiên nói một câu, hắn liền tìm cách tìm về, chỉ vì muốn có được một nụ cười của Phùng Ngọc Hiên nhìn về phía hắn.
Nhưng ai ngờ đến ba năm trước, gia chủ Diêu gia ngã xuống, gia tộc tu chân vốn lấy tu vi mạnh yếu để nói chuyện, trụ cột Diêu gia không còn, tự nhiên bắt đầu đi lên con đường xuống dốc, hơn nữa những năm gần đây Diêu gia xác thực không có hậu bối nào có tiền đồ, cũng dần dần sa sút.
Thái độ của Phùng Ngọc Hiên đối với hắn từ đó chuyển biến, nhưng Phùng Ngọc Hiên dù sao cũng là thiên tài luyện khí, gả cho hắn quả thật oan ức, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện giải trừ hôn ước, nhưng Phùng Ngọc Hiên lại luôn miệng nói muốn cùng hắn đồng hành qua cửa ải khó khăn.
Nhớ lúc đầu, hắn nghe được câu này quả thực có thể nói là như mở cờ trong bụng, nhưng ai biết, câu nói này chỉ là mượn cớ để xoa dịu hắn thôi.
Một năm trước, Phùng Ngọc Hiên nói rằng hắn đã có người mình thích, muốn giải trừ hôn ước, Diêu Khiêm đương nhiên là không muốn, Diêu Khiêm lại đem hết bản lĩnh và vốn liếng của gia tộc ra, cuối cùng cũng coi như qua đi, nhưng hắn không nghĩ tới kia chỉ mới là bắt đầu.
Từ cái ngày đó trở đi, không quản hắn lại đưa bao nhiêu đồ vật, đáp lại bất kỳ cam kết nào, Phùng Ngọc Hiên cũng sẽ đưa ra lời giải trừ hôn ước, nghiêm trọng nhất là có một lần thậm chí còn sỉ nhục hắn, nói hắn cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, chính hắn không có tiền đồ còn muốn kéo chân đối phương.
Diêu Khiêm tuy rằng thích Phùng Ngọc Hiên, nhưng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa cũng có tôn nghiêm, cuối cùng nửa năm trước trong một lần cãi vã, hai người xé bỏ hôn ước.
Vốn dĩ ngày hôm nay hắn không dự định tới, nhưng tóm lại là —— hai gia tộc vẫn còn muốn giữ giao hảo.
Bị Trình Diệp không chút lưu tình chỉ ra ý đồ chân chính của Phùng Ngọc Hiên ba năm trước tại sao ngăn cản hắn, đáy mắt Diêu Khiêm chợt lóe lên tia đau khổ.
Kỳ thực hắn đều biết hết, chỉ là, hắn, quá thích Phùng Ngọc Hiên mà thôi.
Diêu Khiêm hít sâu một hơi, nuốt cay đắng, hỏi: "Trình thiếu gia, vì sao... ?"
Trình Diệp nhún nhún vai, quay đầu xa xa nhìn về phía Kỳ Duật: "Ta và hắn có đại thù, cho nên cũng tương tự không ưa bạn trai của hắn."
Tuy rằng không biết hai chữ bạn trai là có ý gì, nhưng có thể đại khái đoán được.
Lần này, cổ Diêu Khiêm đỏ chót.
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng biết mục đích chính xác của Trình tiểu thiếu gia, đối với bọn họ không có bất kỳ địch ý nào, cho nên tất cả đều như xem trò vui.
"Trình thiếu gia, ngươi nếu tới để quấy phá..."
Kỳ Duật đè lại tay Phùng Ngọc Hiên đang muốn tiến lên, như trước khách khí nói: "Không biết tại hạ đã đắc tội gì với Trình tiểu thiếu gia, mong rằng tiểu thiếu gia chỉ cho một phương hướng, tại hạ cũng dễ dàng bồi tội."
Trình Diệp cười nhạo, cố tình làm lơ cách xưng hô của hắn với cậu: "Kỳ Duật, ngươi còn nhớ nửa năm trước, cam kết của ngươi ở trong sơn cốc phía sau núi Phùng gia không!"
Sắc mặt Kỳ Duật đại biến, đồng tử đột nhiên rút lại, không thể tin nhìn Trình Diệp, lại nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên bên người.
Huyết sắc trên mặt Phùng Ngọc Hiên nhanh chóng rút đi, nắm thật chặt vạt áo Kỳ Duật, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng Trình Diệp lại không cho hắn cơ hội mở miệng.
"Kỳ Duật, là ngươi sỉ nhục ta trước, ta biết ngươi trúng độc rất nặng nên không cùng ngươi tính toán, là chính ngươi năm lần bảy lượt đưa ra tâm ý bồi thường, Trình Diệp ta sao lại hiếm lạ đồ vật của ngươi, bất quá thấy thái độ ngươi thành khẩn nên cho ngươi cơ hội mà thôi, ngươi lại làm tốt lắm." Trình Diệp cười lạnh thành tiếng, "Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, nguyên lai công tử Kỳ gia cũng chỉ đến thế."
Tất cả mọi người xôn xao, tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng hình như nghe ra là một chuyện vô cùng bí mật.
Kỳ Duật chậm rãi tiến lên một bước: "Ngươi, không thể, ta..."
Trình Diệp từ trong lồng ngực lại lấy ra một khối ngọc bội màu xanh sẫm, giơ lên cao: "Nguyên lai tín vật truyền thừa của Kỳ gia các ngươi cũng chỉ đến thế, đã đến mức trong tay mỗi người có một cái?!" Cậu lườm một cái, "Trình Diệp ta thấy nếu nó đã không còn mang ý nghĩa là tín vật của Kỳ gia nữa, nếu tín vật này đã không đáng giá nữa, có đập nát cũng không có gì đáng trách đúng chứ!"
"Không ——" không chờ Kỳ Duật mở miệng, Trình Diệp bỗng nhiên mạnh mẽ vung một cái, mặt ngọc cạnh một cái bị quăng trên đất, mặt ngọc tốt nhất tự nhiên không phải chỉ dùng sức người là có thể đập nát.
Kỳ Duật hoang mang tiến lên, nhưng ngay lúc hắn nhặt lên, Trình Diệp vung tay, mặt ngọc bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, thần trí Kỳ Duật tựa hồ cũng nát theo, hắn ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên đất, tay run run muốn đi nhặt.
Trình Diệp cười lạnh một tiếng, đối với dáng dấp hồn bay phách lạc của hắn thờ ơ không động lòng, năm ngón tay cậu đột nhiên giơ lên, đồ trong ống tay áo Kỳ Duật bỗng nhiên không gió mà bay, mắt thấy có một vệt xẹt qua trước mắt, Phùng Ngọc Hiên theo bản năng đưa tay chộp một cái, vật kia lại giống như còn sống, tránh né tay hắn thẳng tắp bay về phía Trình Diệp.
Trình Diệp nắm tay một cái, đem đồ vật siết trong tay, ra hiệu cho Diêu Khiêm nhìn, đồng dạng là một khối ngọc bội, điêu khắc thành hình dáng chiếc lá, trong đó hoa văn gân lá trông rất sống động, khối ngọc bội như chiếc lá mới lấy từ trên cây xuống: "Đây là đồ vật ta ngày hôm trước làm mất, nhìn đi, nơi này có chữ Trình Diệp, thấy không, ta cũng không chiếm tiện nghi của Kỳ công tử, sau này nếu bảo bối bị rơi mất cũng đừng trách đến trên người ta, vẫn là hảo hảo điều tra người bên cạnh ngươi đi!"
Ngón tay Trình Diệp quệt một cái, Diêu Khiêm ở khoảng cách gần, chỉ thấy đầu ngón tay tiểu thiếu gia quay tròn một chút mặt ngoài, ngón tay xẹt qua một chỗ, xác thực lập loè vầng sáng màu trắng nhu hòa chữ 'Trình Diệp', còn chưa kịp nhìn kỹ liền bị Trình tiểu thiếu gia ném về phía trước, lại vững vàng tiếp được, nhưng Trình tiểu thiếu gia nắm chặt lòng bàn tay, trong nháy mắt hơi cau mày, đem ngọc bội trong tay nhìn lại một lần nữa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, một mặt mờ mịt nhìn về phía Trình Thiệu Lễ.
Trình Thiệu Lễ sững sờ, ý thức được vấn đề không nhỏ, đẩy Kỳ Duật ra đứng ở trước mặt Trình Diệp: "Làm sao vậy?" Nói rồi liền nhìn xuống tay Trình Diệp.
Trình Diệp một bĩu môi: "Cấm chế phía trên bị phá hỏng rồi!"
Trình Thiệu Lễ: "!"
Tín vật của tổ tiên Trình gia, huyết thống Trình gia được lão tổ tông che chở, cách mấy đời sẽ xuất hiện một đến hai người được thiên đạo chọn lựa, những người như vậy sinh ra tự mang cơ duyên.
Tỷ như Trình Thiệu Lễ, tỷ như Trình Diệp.
Đạo lữ của những người này có thể cộng hưởng cơ duyên, mà cơ duyên chỉ nhận định một người, dù cho đạo lữ chết rồi cũng sẽ không thể thay đổi.
Tiểu bá vương Trình Diệp luôn luôn không sợ trời không sợ đất triệt để hoảng rồi, cầm lấy ống tay áo Trình Thiệu Lễ như nhánh cỏ cứu mạng: "Nhị thúc."
Trình Thiệu Lễ cũng không biết nên làm gì, nhưng ở trước mặt Trình Diệp hắn không thể lòi dốt, sờ sờ mặt Trình Diệp: "Không có chuyện gì, chúng ta cũng đi ra ngoài một đoạn thời gian rồi, phụ thân ngươi rất lo lắng, trở về trước đã."
"Được." thần sắc Trình Diệp mệt mỏi gật gật đầu, ngẩng mặt nhìn về phía đứa nhỏ, vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Mọi người lúc này mới chú ý tới lúc Trình gia đến đây là hai người, lúc này lại không biết từ chỗ nào lòi ra một đứa bé trai, hai mắt to tròn ánh nước dị thường đáng yêu.
"Đây không phải là thằng tạp chủng kia sao, tại sao nó lại ở chỗ này?!" Từ lúc Phùng Viễn Đạo bị tập kích vẫn cực lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, nghe Phùng Ngọc Yên bỗng nhiên lên tiếng, đứa nhỏ co rúm một chút, vốn dĩ chân đã bước ra lại nhanh chóng thu về.
Trình Diệp vốn đang rất không vui, nhìn thấy đứa nhỏ bị giật mình cũng hơi biến sắc, giơ tay lên cách một khoảng không làm một cái tát, trực tiếp đánh bay Phùng Ngọc Yên trên đất, Phùng Ngọc Yên kinh hô một tiếng sợ đến thậm chí không dám khóc, nằm trên mặt đất bụm mặt chật vật nhìn Trình Diệp.
Trình Diệp tiến lên hai ba bước dắt tay đứa nhỏ, dưới con mắt của mọi người đại náo một hồi liền chuẩn bị rời đi, cơ thể căng cứng của Kỳ Duật thân như bỗng nhiên được giải phóng: "Trình Diệp!"
Nhấc lên chân sắp đặt xuống ngưỡng cửa ở ngoài, động tác Trình Diệp dừng một chút, lại ngay lúc đáy mắt Kỳ Duật phóng ra hào quang chuẩn bị đuổi tới, Trình Diệp trở tay rút ra một thanh kiếm bên hông (*).
(*) Mọi người ai hay coi phim kiếm hiệp là có một loại kiếm làm bằng chất dẻo có thể uốn cong, cong đến mức có thể để trong thắt lưng á.
"Tàm Ti Nhuyễn Kiếm!" Ở đây người biết đều kêu lên sợ hãi, đánh gãy bước chân đang tiến lên của Kỳ Duật, một đạo gió kiếm lao thẳng vào mặt hắn, Kỳ Duật vận khinh công xoay tròn một cái, đao gió xuyên qua vành tai, nếu như động tác của Kỳ Duật chậm thêm một chút, mặt của hắn sẽ bị hủy.
Phùng Ngọc Hiên đang bước theo sau bị đứt vài sợi tóc, rơi trên mặt đất, hắn run lên một cái, theo bản năng kéo lấy tay Kỳ Duật tay: "Kỳ Duật, ngươi không sao chứ."
Kỳ Duật vung một cái tay áo, tránh khỏi tay hắn, đôi mắt chăm chú dính vào bóng lưng Trình Diệp.
"A!" Trình Diệp cũng không quay đầu lại, cười lạnh nói, "Kỳ thiếu chủ, ngươi và ta vốn cùng thế hệ, nhưng Trình Diệp không làm nổi bằng hữu của thiếu chủ, vẫn nên dùng kính ngữ với nhau đi."
"Ta thấy ba chữ tiểu thiếu gia cũng rất thích hợp." Trình Thiệu Lễ nắm chặt tay Trình Diệp, lạnh mặt nói.
"Bắt đầu từ hôm nay, Trình Diệp ta và Kỳ Duật ngươi, không đội trời chung!!" Cậu nói xong liền ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ lên, cùng lúc đó, Trình Thiệu Lễ giơ tay, một chiếc thuyền lớn [1] màu đen bỗng dưng xuất hiện trong sân Phùng gia, bởi vì thân thuyền quá lớn, cửa lớn và tường của Phùng gia bị chấn sập, hắn cười haha một tiếng, lưu lại một câu 'chỗ này thật nhỏ bé' liền kéo ống tay áo của Trình Diệp, ba người bay lên thuyền lớn.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt loáng một cái, thuyền lớn đã nhanh chóng đi mất, đến một cái chấm đen cũng không thấy, nếu không phải trước mặt vẫn còn hiện trạng đổ nát thê lương, họ còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
*** ***
"Trình Diệp đâu? Tiểu thiếu gia nhà các ngươi đâu, gọi tiểu thiếu gia nhà các ngươi ra đây, không, ta muốn đi vào." Gã sai vặt bị một mặt sát khí và uy thế mạnh mẽ của Kỳ Duật dọa sợ đến suýt nữa nghẹt thở, run lập cập nói, "Tiểu thiếu gia nhà ta bế quan rồi."
"Bế quan?" Kỳ Duật sững sờ, chợt trầm mặt, "Không thể nào, hắn mới trở về làm sao có khả năng trực tiếp đi bế quan." Hắn giơ tay đẩy gã sai vặt ra, "Hắn nhất định là không muốn gặp ta, ta tự mình vào tìm."
"Kỳ thiếu chủ, thiếu gia nhà ta thật sự đang bế quan rồi." Một thiếu niên mặc y phục xanh đi ra nói, hiển nhiên là người rất thân cận với Trình Diệp, hắn ta phất tay ra hiệu gã sai vặt đi sang một bên.
Không quan tâm người khác nói gì, Kỳ Duật đều không tin.
Thiếu niên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chắp tay hành lễ lại một mặt khổ sở nói: "Thiếu chủ, không dối gạt ngài, nửa năm trước khi thiếu gia nhà ta trở về thì tu vi bị thụt lùi, thân thể khó chịu, lẽ ra nên bế quan tiến tu, nhưng ngày hôm trước liều mạng cưỡng ép xuất quan, thân thể thiếu gia không chịu nổi, bây giờ về đương nhiên phải bế quan điều dưỡng trước."
Trình Diệp vốn là người đam mê tu luyện, đừng nói là tu vi thụt lùi, chính là dù không có tu vi cũng sẽ có người tìm cớ mà đến, cho nên lúc thiếu niên nói thì có hơi lo lắng, nói xong ngược lại cảm thấy cớ này rất hoàn hảo.
"Tu vi bị thụt lùi? Làm sao có khả năng?!" Kỳ Duật tối sầm mặt lại hỏi.
Ngày đó, nhìn Trình Diệp ra tay, có thể phát hiện tu vi của Trình Diệp rất là cao thâm, nhưng khí có thừa mà lực không đủ (*),chẳng lẽ là ——
(*) Khí có thừa mà lực không đủ: là kiểu khí thế được bề ngoài nhưng thực chất sức mạnh toả ra từ chiêu thức đó không như mong đợi.
Nghĩ đến chuyện trong sơn cốc, Kỳ Duật lập tức căng thẳng.
"Bị thương... bị thương lúc nào? Nghiêm trọng không, ta có thể đi xem không?"
"Kỳ thiếu chủ, ta..." Thiếu niên không muốn nhiều lời, có lẽ cũng không biết rõ, "Ngài không nên làm khó ta, tiểu thiếu gia bế quan, làm sao có khả năng gặp mặt người ngoài?"
"Ta..." Kỳ Duật vốn dĩ muốn nói mình không phải là người ngoài, nhưng —— đúng là như vậy, không phải là người ngoài, mà là kẻ thù.
"Trình Diệp ta và Kỳ Duật ngươi từ đây không đội trời chung."
Ngày đó ánh mắt Trình Diệp quyết tuyệt, ngữ khí băng lãnh, hiện tại Kỳ Duật nhớ tới còn run cả người.
Không phải, không phải như vậy.
Kỳ Duật nắm chặt kiếm trong tay, muốn cho mình một chút sức lực.
Nhưng động tác này trong mắt người khác lại như là đang khiêu khích.
Thiếu niên nghiêm mặt: "Kỳ thiếu chủ, thiếu gia nhà ta hiện tại không tiếp khách, kính xin ngài đi về trước đi."
Không được, hắn không thể đi, cho dù không thể nhìn thấy Trình Diệp, cũng có thể thay hắn thủ quan (*),Kỳ Duật hỏi: "Ta sẽ không quấy rầy hắn bế quan, mỗi lần hắn xuất quan đều sẽ trở về phòng đúng không, ta ở cửa phòng hắn chờ, hắn nghỉ ngơi ở đâu?"
(*) Thủ quan: là đi bảo vệ, canh giữ để không ai phá đám người đang bế quan tu luyện.
Thiếu niên: "... Kỳ thiếu chủ, như vậy không phù hợp lắm đâu."
Kỳ Duật hé mắt: "Nói!"
Thiếu niên đề phòng lui về phía sau một chút, nhấc kiếm trong tay lên chống đỡ "Kỳ thiếu chủ, mời ngài suy nghĩ kỹ rồi hãy ra tay."
~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Thuyền bay: này chắc ai hay coi phim hoạt hình kiếm hiệp của trung quốc chắc biết, giới tu chân là người ta hay ngự kiếm để bay nhưng để đưa theo nhiều người thì sẽ dùng thuyền lớn để phi hành. Hình này tui phải mò trong hoạt hình TQ rồi cap màn hình cho mn hình dung nên hơi xấu chứ có nhiều cái tui từng xem thấy hoành tráng lắm mà mò không nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]