Sau khi Bạch Cảnh Kỳ bị đưa ra ngoài liền bị áp giải đến bệnh viện, với những thiết bị chữa trị công nghệ cao, bức ảnh rõ nét nhất về đứa bé rất nhanh hiện ra trước mắt mọi người, bất kể là bác sĩ hay là y tá đều sợ đến ngây người, hành nghề mấy chục năm, chưa bao giờ từng thấy một đứa trẻ còn trong bụng ba ba mình mà lại tàn tạ như vậy.
Chính là bất ngờ bởi vì ở thời đại này dù giống cái hay là á thư mang thai đều có thể cắt đứt mối quan hệ của bản thân với con mình sau khi sinh, đem hài tử giao cho tinh cầu nuôi nấng, từ đây có thể coi như bản thân chưa từng có đứa bé này.
Thật sự, chưa từng có ai muốn giết chết một sinh mệnh nhỏ bé.
So với người ở tinh cầu, Trình Diệp sau khi biết về điều luật này thì cũng đau lòng nhưng không đến nỗi như người ở đây, chỉ là không tiếp thu được chuyện Bạch Cảnh Kỳ điên cuồng mà thôi, nhưng còn bệnh viện bên kia thì đã sôi sùng sục, thậm chí có người đem việc này trực tiếp gửi cho quản lý cấp cao ở trên tinh võng, thậm chí còn tăng thêm mười vạn chữ thể hiện sự đau đơn khi biết có cha mẹ lại nhẫn tâm lựa chọn từ bỏ con mình.
Ngắn ngủi không tới nửa ngày, chuyện này nhanh chóng lên men, ngoại trừ bức ảnh Bạch Cảnh Kỳ luân phiên bị oanh tạc ở trên mạng, ngay cả cha của đứa bé là Lâm Xán cũng không thể may mắn thoát khỏi, hoàn toàn bị liên luỵ trong đó, thậm chí còn tuôn ra ảnh bạo lực gia đình trong lúc đang mang thai của Bạch Cảnh Kỳ, nhưng cũng không thể lấy đó làm cái cớ để cậu ta thương tổn đứa bé, chỉ là trong miệng mọi người thì lại có thêm một tên cặn bã mà thôi.
Dư luận có thể thuận lợi nghiêng về một phía như vậy, 666 có công rất lớn.
Có một số chuyện Lôi Tu không làm được, vậy thì để nó làm giúp đi, nó không thể quên được chuyện Bạch Cảnh Kỳ hai lần bắt cóc Đại Diệp Tử, còn đánh Đại Diệp Tử, rồi lại còn bóp cổ.
Đại Diệp Tử chưa từng chịu khổ như vậy, 666 quả thực không thể nhẫn nhịn, nó không thể biến dữ liệu thành thực thể để tự tay giáo huấn Bạch Cảnh Kỳ, vậy thì dùng phương tiện truyền thông triệt để phá huỷ thanh danh của cậu ta đi, để cho cậu ta biết cho dù có là á thú trân quý, có may mắn tránh được sự trừng phạt của pháp luật, cũng không có cách nào nhận lại được quyền lợi bình đẳng!
Nó muốn cho Bạch Cảnh Kỳ sống không bằng chết!
—— ạch, ở trên mạng sống không bằng chết.
Bất quá —— Lôi Tu hiển nhiên cũng sẽ không để cho Bạch Cảnh Kỳ trở về cuộc sống bình thường, cậu ta có liên quan đến tội bắt cóc dược tề sư cao cấp, dù chỉ một lần cũng đã đủ để cậu ta ngậm cười nơi chín suối rồi huống chi là hai lần, sau đó cậu ta còn tự mình phá thai, ngoại trừ bị giam tiến vào trong tháp làm công cụ sinh dục, đã không còn đường ra.
Dù là như vậy, Lôi Tu vẫn cảm thấy khó có thể hạ hỏa rồi cười nhẹ lòng, hắn xóa đi tất cả tư liệu của Bạch Cảnh Kỳ, trực tiếp đưa đối phương đến khu vực xa xôi gian khổ nhất ở chỗ đào mỏ than —— nơi đó chứa rất nhiều than đá, nhưng bởi vì hoàn cảnh gian khổ, bốn phía tất cả đều là vòng xoáy vũ trụ nguy hiểm không biết tên, cho nên ngoại trừ người phạm vào tội không thể tha thứ mới bị lưu đày đến khu mỏ than để cải tạo, nhưng ở đó không có bất kỳ người thường nào, thậm chí cảnh sát trại giam cũng là người máy, càng không cần phải nói đến giống cái hay á thư.
Có thể tưởng tượng được, Bạch Cảnh Kỳ sau khi đến đó sẽ phải gánh chịu đãi ngộ thế nào.
Trình Diệp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cười, đem một nam nhân cùng mười nữ nhân lưu đày tới một hòn đảo nhỏ, một tháng trôi qua, sẽ phát hiện nam nhân sống như là hoàng đế, mà các nữ nhân sẽ tỉ mỉ chu đáo chiếu cố thậm chí là lấy lòng nam nhân; nhưng đem một người phụ nữ cùng mười nam nhân lưu đày tới một hòn đảo nhỏ, một tháng trôi qua, sẽ phát hiện nữ nhân như là nữ vương, mà nam nhân ai cũng tinh thần uể oải, giống như là bị hút tinh khí vậy, cơ hồ muốn tắt thở.
Cũng không biết Bạch Cảnh Kỳ đi sẽ biến thành hoàng đế hay là nữ vương, nhưng Trình Diệp nghĩ, với tính kiêu căng tự mãn và khiết phích của Bạch Cảnh Kỳ, dùng ngón chân cũng tưởng tượng ra chuyện sẽ không quá tốt đẹp, bất quá dự đoán cuộc sống bi thảm sau này của Bạch Cảnh Kỳ, Trình Diệp lại rất kích động, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ ở thế giới này của cậu đã hoàn thành.
Bạch liên hoa không còn là bạch liên hoa, so sánh với bùn bẩn mà nói cũng là tốt quá hoá dở, thanh danh thất bại thảm hại đồng thời đời sống vật chất cũng sẽ không còn tốt nữa, cho nên... Trình Diệp hưng phấn xoa tay nhỏ: "Sao?"
Nhìn đáy mắt cậu lại một lần nữa trở nên linh động giảo hoạt, 666 nhịn không được cũng cười ra tiếng: "Đúng vậy, đúng là đã xem như là hoàn thành, bất quá..." Nó do dự một chút, vẫn quyết định nói ra, "Bây giờ tôi cũng coi như là tích góp được một chút năng lượng, tuy rằng không thể bảo đảm có thể ở thế giới này đến lúc chết, nhưng tương đối cũng có thể ở lâu thêm một ít thời gian, khả năng... khoảng mười mấy hai mươi năm, Đại Diệp Tử, cậu, cậu có nghĩ tới việc ở lại thế giời này nghỉ ngơi một thơi gian không?"
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thực người và hệ thống đều hiểu, 666 là biến đổi phương pháp để hỏi thái độ của Trình Diệp đối với Lôi Tu, nếu như là yêu thì ở lại, nếu không phải yêu, thì tiếp tục đến một thế giới tiếp theo, cũng không tin Lôi Tu có thể theo sau dây dưa.
Trình Diệp ngẩn người một chút, không trả lời.
Hiện tại trong đầu cậu rất loạn, căn bản không có cách nào suy nghĩ đến chuyện ở cùng Lôi Tu, cho nên... cậu không thể đưa ra một đáp án chính xác, liền chỉ lắc đầu: "Tao, tao không biết."
666 âm thầm thở dài trong lòng, đáp án đã rõ ràng không phải sao, Đại Diệp Tử là thật sự thích Lôi Tu, nếu không sao lại là 'không biết' mà không phải phải là 'không' (*),có khi Đại Diệp Tử còn đã nhanh chóng xách dép chạy đến thế giới tiếp theo rồi.
(*) Làm tui nhớ đến câu "mày nói mày không biết thì có nghĩa là mày đã biết rồi đó" của Vinh nói trong phim 'Ngày xưa có một chuyện tình' ghê.
Hiện tại, sợ là không dám đối mặt, hoặc là sợ sẽ bị tổn thương lần nữa.
Mấy ngày trước lúc Lôi Tu còn chưa giải thích cho cậu hiểu rõ, 666 đã vị cảm động lây nội tâm dày vò của Trình Diệp, cũng thấu hiểu nối đau mà Dương Thịnh đã trải qua sau khi Trình Diệp rời đi, Trình Diệp đã cân nhắc đến chuyện yêu người tiếp theo mà không vấn vương người cũ nữa, mà Lôi Tu xuất hiện cũng vừa vặn.
Khả năng này chính là thời gian tốt để suy nghĩ.
666 không muốn làm quấy nhiễu phán đoán của Trình Diệp, cho nên không khuyên cậu, có một số việc nhất định phải để bản thân cậu tự nhân ra, chẳng lẽ bị vấp ngã bởi một cục gạch liền vĩnh viễn nằm úp sấp tại chỗ không chịu đứng lên?
666 đem hát những xoắn xuýt của Trình Diệp đều nhìn ở trong mắt.
Vẫn là Lôi Tu làm chưa đủ tốt, nếu là hắn triệt để làm Đại Diệp Tử tin tưởng và rung động, Đại Diệp Tử sẽ chẳng phải lo lắng gì mà quyết đoán ở bên hắn.
Cuối cùng vẫn là lỗi của Lôi Tu, hắn không xứng với Đại Diệp Tử.
Mà giờ khắc này, Lôi Tu cũng không nhàn tản là bao.
"Lôi Tu ca ca?" Bạch Cảnh Kỳ trước khi lên đường đã xin được gặp Lôi Tu một lần, Lôi Tu vốn là không muốn gặp cậu ta, nhưng bởi vì Bạch Cảnh Kỳ xin không được liền đòi tự sát, người trông coi cậu ta biết Lôi thiếu muốn để người còn sống, luôn châm chước cho cậu ta, cuối cùng vẫn là cả gan đi hỏi Lôi Tu.
Cho nên liền xuất hiện cảnh Lôi Tu mặt đối mặt với Bạch Cảnh Kỳ, bất quá có sự kiện bức ảnh ban đêm lần trước, lần này Lôi Tu trước khi tới đây đã đặc biệt nói cho Trình Diệp nghe, thậm chí còn khuyến khích Trình Diệp tới cùng hắn, nói là để Bạch Cảnh Kỳ ngắm nghía cẩn thận người trong lòng hắn đến tột cùng chỉ có ai.
Nhiệm vụ của Trình Diệp cũng đã hoàn thành, tự nhiên lười nói chuyện với Bạch Cảnh Kỳ, cho nên căn bản không muốn đi cũng Lôi Tu.
Lôi Tu tội nghiệp, như con chó lông vàng dùng đầu cọ cổ Trình Diệp: "Sao em không lo lắng cho anh chút nào vậy, em cứ yên tâm để anh đi như vậy sao? Đến tột cùng là tin tưởng anh hay là không yêu anh?"
Cái gì mà có yêu hay không, Trình Diệp bị hắn hỏi đến phiền, vỗ một cái lên trán hắn: "Yêu với không đi thì có liên quan gì đến nhau!"
Nhìn Trình Diệp đột nhiên nổi giận, mặt Lôi Tu càng thêm ủy khuất, cẩn thận bước từng bước lên xe bay.
666 mất tự nhiên run lên một cái, bật thốt lên: "Thật biến thái."
Trình Diệp chà xát da gà nổi trên cánh tay, đồng ý gật gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Cảnh Kỳ kêu Lôi Tu một tiếng, liền bình tĩnh nhìn hắn, tâm lý nặng trình trịch.
Người trước mắt vẫn giống như mấy năm trước, đẹp trai lại vững chãi, nổi bật bất phàm, đứng ở trong đám người giống như là ngôi sao sáng lóng lánh.
Nhưng đôi mắt kia khi nhìn cậu ta, lại không giống như trước đây tình ý kéo dài nữa, thậm chí còn —— Bạch Cảnh Kỳ một chút không muốn thừa nhận rằng trong đó ngầm có tia chán ghét.
"Anh đối với em, thật sự một chút tình cảm cũng không có." Giữa hai người là một cái bàn đơn giản, chỉ để một bình trà và hai cái ly, Bạch Cảnh Kỳ vừa nói vừa rót nước cho Lôi Tu, đứa nhỏ trong bụng cậu ta đã được lấy ra, dù sao cứ thế mà sinh ra một đứa trẻ tật nguyền hoặc không có khả năng sống sót cũng là một chuyện rất tàn nhẫn, còn không bằng trực tiếp không cho nó hi vọng, vào giờ phút này, Bạch Cảnh Kỳ tựa hồ đã chấp nhận kết cục của bản thân, tâm tình đã rất bình tĩnh.
Lôi Tu suy tư nhìn ly trà đang bốc khói trước mặt, dừng một chút lại nói: "Cậu không cảm thấy mặt cậu có nét giống Tiểu Diệp sao?"
Bạch Cảnh Kỳ nâng tay lên trên không trung thoáng cứng ngắc trong nháy mắt, đáy mắt lập tức hiện ra thần sắc vui mừng, nói: "Đúng đúng đúng, cậu ta và em có nét giống nhau, cho nên Lôi Tu ca ca..." Cậu ta cẩn thận từng li từng tí một nhìn Lôi Tu, dường như không dám nói ra suy đoán trong lòng.
Lôi Tu nở nụ cười, ý tứ sâu xa nói: "Không, cậu nhầm rồi."
Bạch Cảnh Kỳ như là đã sớm nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, đắng chát mà cười cười, trong lòng chua không chịu được, tay nâng ly trà đột nhiên nắm chặt, cơ hồ muốn bóp nát nó, nước trà nóng bỏng văng lên mu bàn tay, cậu ta cũng không yếu ớt như trước đây nhẹ nhàng lên tiếng, ngược lại giọng rất là hoảng hốt.
Cậu ta cắn môi, đố kị trong lòng không sao che lấp được. Cậu ta chua xót nói: "Chúng ta là thanh mai trúc mã gần hai mươi năm, còn anh mới gặp cậu ta bao lâu chứ, chưa tới ba năm, cậu ta đã triệt để chiếm lấy trái tim của anh, thậm chí đến mức anh dám ra tay với em và Lâm Xán sao?"
Da mặt thật là dày, không, thật là không có liêm sĩ, Lôi Tu nhướng mày, cảm thấy Bạch Cảnh Kỳ thật là dám nói ra khỏi miệng.
Hắn cau mày, cười ra tiếng, ngược lại không nói gì.
Tất cả đều không nói, Bạch Cảnh Kỳ diễn một chút liền cũng yên tĩnh lại, cuối cùng từ tốn nói: "Lôi Tu, anh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao, Lâm Xán đã bị giáng thành thứ dân, lang thang bên ngoài, anh thật sự, thật sự một chút nể mặt tình cảm trước đây cũng không có sao, thật sự muốn em chết ở địa ngục trần gian kia sao?"
Lôi Tu đặt tay lên mặt bàn: "Bạch Cảnh Kỳ, trước đây coi như là tôi tìm lộn người, nhưng tình cảm của tôi đối với cậu cũng không tính là giả, cậu lại cứ năm lần bảy lượt lợi dụng tôi, đùa giỡn tôi, cho dù tôi có thay lòng đổi dạ thì người ngoài cũng chỉ cảm thấy mối tình thắm thiết của tôi đã trao cho người không đáng mà thôi, phạm lỗi chẳng lẽ lại không được sửa chữa lỗi lầm sao."
Hắn nói xong, trong con ngươi chợt lóe một tia tức giận: "Lại nói, lúc cậu ra tay độc ác với Diệp Tử sao không nghĩ đến tình cảm thanh mai trúc mã mấy chục năm của chúng ta! Nếu không phải tôi đuổi đến kịp, có phải cậu đã sớm giết em ấy!"
Bạch Cảnh Kỳ bỗng nhiên cười cười, ung dung gật đầu: "Chẳng lẽ không đúng sao?" ngũ quan của cậu ta bỗng dưng vặn vẹo, nhìn chòng chọc Lôi Tu hét lớn, "Tôi không phục, cậu ta dựa vào cái gì mà được accs người để ý quan tâm, bất quá chỉ là một tên nhà quê đến từ một nơi nghèo nàn thấp kém, tôi mới là người đáng được yêu thương, tôi mới là vị hôn phu của Lâm Xán, tình nhân trong mộng của anh, các anh, các anh đều phải yêu tôi, trong mắt đều phải chỉ có tôi!"
Lôi Tu nhìn Bạch Cảnh Kỳ, lạnh lùng cười cười, không nói một lời đứng lên liền muốn bỏ đi, đối mặt với cảnh sát trại giam vội vàng chào đón, ngữ khí tàn nhẫn mà nói: "Biết bệnh viện làm gì để ngăn chặn bệnh nhân tâm thần tự sát không?"
Cảnh sát trại giam chật vật lau mồ hôi lạnh trên trán, nịnh hót khom lưng: "Vâng vâng vâng, chúng tôi biết, đã biết, lần sau việc nhỏ như vậy sẽ không phiền đến Lôi thiếu đích thân tới đây, Lôi thiếu, còn cần chúng tôi làm cái gì nữa không?"
Lôi Tu lạnh nhạt liếc nhìn cảnh sát trại giam một cái, đối phương nhất thời giống như bị giữ chặt yết hầu, một chữ cũng không phát ra được, chỉ cảm thấy ý lạnh thấu xương từ bên trong thân thể bắn ra, không tự chủ ôm ngực muốn ngăn trở da gà đang không ngừng nổi lên.
"Lôi Tu!" Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Bạch Cảnh Kỳ và tiếng bàn đổ, Lôi Tu không loạn, vững vàng đi ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế salon, trong miệng Trình Diệp còn đang ăn một múi quýt chua chua ngọt ngọt nhìn tình cảnh này, không tự chủ dừng nghiền ngẫm, nước thuận khóe miệng chảy xuống, cậu nhanh chóng lè lưỡi liếm đi.
666 nhận ra nỗi lòng bất ổn của cậu, vội vàng động viên nói: "Đại Diệp Tử, cậu và Bạch Cảnh Kỳ không giống nhau, Lôi Tu nói yêu cậu chính là yêu cậu, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì người khác nên mới đối tốt với cậu, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều!"
Nhìn thấy kết cục của Bạch Cảnh Kỳ, Trình Diệp không khỏi có chút cảm thụ mèo khóc chuột, trong cuộc chiến tranh này, cậu là người thắng, nhưng trước đây cậu cũng là người thất bại, cũng bởi vì một lần thất bại đấy mà mất đi sinh mệnh, cho nên cậu không khỏi nghĩ đến, sau này Lôi Tu thật sự có thể làm giống như lời hắn nói không, vẫn luôn toàn tâm toàn ý yêu thương cậu?
Trình Diệp thở dài, nuốt miếng quýt trong miệng xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, do dự thật lâu mới lên tiếng: "Hai ngày nay chuẩn bị đi, chúng ta đi đến thế giới tiếp theo, còn nghỉ ngơi... Có thể ở thế giới sau nghĩ ngơi lâu hơn, thế giới này vẫn là thôi đi."
Lôi Tu không thể một tay che trời, nhưng Trình Diệp nghĩ, không cần biết cậu trốn ở nơi nào, hắn cũng sẽ tìm tới, đơn giản nếu đã muốn trốn vẫn là trốn xa một chút.
Còn chuyện Lôi Tu sẽ đau lòng?
Trình Diệp chỉ cảm thấy để Lôi Tu sớm triệt để nhìn rõ ràng bộ mặt thật của Bạch Cảnh Kỳ, so với việc để hai người bọn họ thật sự ở bên nhau Lôi Tu sẽ thêm phiền phức.
Nói tóm lại, cậu coi như là trợ giúp Lôi Tu, hắn không tư cách trách cậu.
Đúng, là không có tư cách.
Trình Diệp bụm mặt, suy đi nghĩ lại nhiều lần, không biết là đang nói sự thật hay chỉ đang cố tự thuyết phục bản thân.
Có lẽ cậu vẫn không thể buông Dương Thịnh.
Quả nhiên, Trình Diệp trầm mặc một lúc lâu, nói: "So với Lôi Tu, tao còn thích Dương Thịnh hơn, có lẽ không phải thích... Tao yêu Dương Thịnh ."
Chỉ là, hai người không có cơ hội gặp mặt nữa.
Này thì tương đương với, một người chết rồi, Đại Diệp Tử mới phát hiện, chính mình yêu người kia.
Bất quá 666 ngoại trừ có chút ủ rũ ở ngoài, càng nhiều hơn vẫn là mừng rỡ, dù sao Đại Diệp Tử có thể yêu Dương Thịnh, liền nói rõ cậu vẫn tin tưởng vào tình yêu, trong tương lai, mặc dù thời gian rất xa, nhưng cậu rất có thể sẽ một lần nữa yêu được một người giống Dương Thịnh, người tốt!
Có hi vọng, 666 liền cảm thấy Đại Diệp Tử sau này sẽ không còn một mình cô đơn như bây giờ nữa, không tự chủ được mà cảm thấy cao hứng, bắt đầu chuẩn bị rời đi đến thế giới tiếp theo rồi!
Về phần Lôi Tu? Bất quá chỉ là một khách qua đường mà thôi, hắn là ai, 666 đã hoàn toàn không nhớ rõ.
Buổi chiều, lúc Lôi Tu trở lại, Trình Diệp đang làm ổ ở trên ghế salon đọc sách, toàn bộ phòng khách cũng chỉ mở một cái đèn vàng dịu nhẹ.
Ánh sáng dìu dịu bao phủ người Trình Diệp, tăng thêm mấy phần cổ điển và nhu hòa.
Nhưng mệt mỏi như nước lũ của Lôi Tu trong nháy mắt tiêu tan sạch sành sanh, thậm chí một luồng ấm áp tự đáy lòng mịt mờ tràn ra.
"Tiểu Diệp..." Lôi Tu ngồi xuống sát bên cậu, giơ tay nắm vai cậu, để Trình Diệp dựa vào trên người mình, ngửi mùi thơm ngát ở tóc cậu sau khi vừa tắm xong, mím môi cười nói, "Sao không nghỉ sớm một chút đi, hoặc là trở về phòng chờ, đèn tối như vậy sẽ không tốt cho mắt."
Trình Diệp dựa vào hắn nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hormone nồng nặc trên người Lôi Tu, mùi vị này toả ra có chút giống với dục vọng chiếm hữu nồng đậm của Dương Thịnh, nếu như không mở mắt ra cậu thật sự không phân biệt được.
Chỉ tiếc, Lôi Tu không phải Dương Thịnh, giữa cậu và bạch liên hoa Dương Thịnh chắc chắn sẽ không bị ánh sáng của bạch liên hoa ảnh hưởng, chỉ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu.
Đúng vậy, đối tốt với cậu, mà không phải là đối tốt với Trình Diệp giả bộ bạch liên hoa.
Trình Diệp cắn cắn môi, cằm cọ cọ ngực Lôi Tu: "Lôi Tu, em có phải là đã gây ra cho anh rất nhiều phiên phức không?"
Dù sao thì thân phận của Bạch Cảnh Kỳ cũng hơi đặc thù, muốn báo thù cho cậu, Lôi Tu khẳng định phải chịu áp lực từ nhiều phía, mấy ngày nay, Trình Diệp không chỉ một lần nghe người giúp việc nói phong phanh chuyện cha Lôi tìm Lôi Tu.
Lôi Tu ngóc đầu lên, ôn nhu nói: "Những việc này em không cần phải để ý đến, cứ giao cho anh là được rồi, bất quá..." Hắn cúi đầu, hôn một cái lên đỉnh đầu Trình Diệp, "Có chuyện muốn giao cho em làm."
Trình Diệp một mặt mờ mịt: "Chuyện gì?"
Lôi Tu nói: "Lễ kết hôn đó, em thích kiểu gì, vốn dĩ những cái này anh cũng có thể làm, nhưng em cũng biết mắt thẩm mỹ của anh không quá tốt, nếu như để anh toàn quyền quyết định có thể sẽ làm không hợp ý em, cho nên cũng chỉ có thể để em phí công một chút." Lúc hắn nói lời này, cả khuôn mặt đều là ấm áp, "Anh hi vọng có thể cho em những điều tốt nhất."
Trình Diệp nhíu mày: "Lôi Tu, anh thật sự muốn cưới em sao?"
Sắc mặt Lôi Tu nhất thời thay đổi, hắn nhìn Trình Diệp chằm chằm, âm thanh thậm chí còn có chút run: "Tiểu Diệp, em, nói vậy là có ý gì?"
Trình Diệp bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, ngón tay trỏ chọc chọc gò má của hắn: "Không phải em có ý gì, là em sợ anh cảm thấy em rất phiền phức, hoặc là, Lôi Tu, anh thật sự có thể bảo đảm cả đời chỉ yêu một mình em không?"
Lôi Tu mở to mắt, nhìn lông mi thật dài đang run rẩy của cậu, rất nhanh đã trấn định lại: "Anh đương nhiên sẽ chỉ yêu mình em, Tiểu Diệp, anh yêu em, anh chỉ hận không thể khiến em là của anh ngay bây giờ, mãi mãi cũng chỉ là của anh."
Trình Diệp nhắm mắt lại, trong lòng có một luồng cảm giác nói không nên lời, nói thật, cậu rất muốn tin tưởng lời thề son sắt của Lôi Tu hiện tại, cậu cũng tin, nếu hắn dám lừa gạt cậu, cậu nhất định có năng lực khiến Lôi Tu phải trả cái giá tương ứng, nhưng ——
Chỉ cần vừa nghĩ tới thảm trạng của Bạch Cảnh Kỳ, Trình Diệp liền cảm thấy mình xúc động quá mức.
Sợ lại đi vào vết xe đổ.
Cậu trầm mặc một hồi, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Lôi Tu một cái, nói: "Ừm, em cũng thật lòng hy vọng được ở bên anh." Bất quá, cũng chỉ giới hạn ở hy vọng.
Cậu không sẽ vì đoạn quan hệ này mà lại tiến thêm một bước, thậm chí còn muốn lui về phía sau.
Cúi đầu xuống, trên mặt Trình Diệp hiện lên mấy phần quyết tuyệt, không phải cậu quá nhẫn tâm, chỉ là Lôi Tu thật sự —— thay lòng đổi dạ quá nhanh, không cho cậu cảm giác an toàn, cậu không thể buống thả bản thân để yêu một người như vậy!
Trước khi kết hôn, Lôi Tu đối với Trình Diệp tuy rằng chỉ có hôn nhẹ sờ sờ ôm ôm một cái, nhưng cũng sẽ không tiến thêm một bước, thậm chí còn bởi vì sợ không khống chế được bản thân, ngay khi hô hấp của hai người thay đổi chớp mắt liền sẽ lập tức mở ra khoảng cách giữa hai người.
Ngón tay Lôi Tu quệt đi vệt nước ở khóe miệng Trình Diệp, ngón tay thô ráp xoa vào da dẻ mềm mại có chút hồng, ánh mắt hắn lóe lên một cái, ôm lấy Trình Diệp đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Em ngủ trước đi, anh còn phải đến thư phòng xử lý chút chuyện."
Trình Diệp ngoan ngoãn gật gật đầu, làm bộ không nhìn thấy nửa người dưới cứng ngắc Lôi Tu tư thế bước đi cũng rõ ràng không đúng.
Ngay khi Lôi Tu rời đi, Trình Diệp xốc chăn Lôi Tu chèn cho cậu lên, ở trong phòng nhìn một vòng, cảm thấy lạ lạ, lại nhìn một chút hình ảnh Lôi Tu đang ở trong nhà vệ sinh của thư phòng tự giải quyết vấn đề sinh lý, càng cảm thấy kỳ lạ, gọi 666, thở ra một hơi: "Đi thôi."
666 nhìn Trình Diệp còn đang mặc quần áo ở nhà, nếu như cứ như vậy biến mất ở phòng ngủ, nhất định sẽ gây nên náo động lớn, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở một chút.
Nhưng bây giờ tâm tình Trình Diệp không tốt, căn bản lười tìm cho mình cái cớ để lời đi, ngồi trên giường, liền ngây ngốc một hồi, cuối cùng lấy giấy bút ở tủ đầu giường ra, tùy tùy tiện tiện viết một đoạn văn, lại lấy một lọ thuốc thử ra uống vào.
666 bởi vì hiếu kỳ, liếc nhìn tờ giấy lời nhắn Trình Diệp để dưới ly nước, chỉ thấy mặt trên viết cậu bởi vì phóng xạ mà tỉ lệ sinh dục thấp, cho nên luôn nghiên cứu thuốc làm sao để cải thiện thân thể, cậu uống xong thì có thể tăng cao tỉ lệ sinh dục, nhưng bởi vì chưa bao giờ trải qua thí nghiệm cho nên thuốc sẽ có độ nguy hiểm nhất định, nếu như cậu xảy ra vấn đề gì thì không phải lỗi của bất kỳ ai, chỉ là thuốc có vấn đề mà thôi, số liệu điều chế thuốc đã giao cho Nhã Đăng lão sư, hi vọng Nhã Đăng lão sư có thể nghiên cứu thành công loại thuốc này.
666 bất đắc dĩ, xem ra là thật sự rất loạn tâm, bằng không Đại Diệp Tử sẽ không vạch ra một lý do như thế, bình thường sẽ là cứ trức tiếp bỏ đi như lúc cậu trốn khỏi Dương Thịnh, cũng là sợ nếu bây giờ không rời đi, sau này lại càng khó mà buông bỏ.
Bất quá như vậy cũng tốt, có lẽ thế giới sau —— sẽ trở nên tốt đẹp hơn?
Đại Diệp Tử, đáng giá gặp được một người tốt yêu thương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: Thật ra truyện này tui cũng edit tới đâu đọc tới đó và sau khi edit gần xong (spoil là còn khoảng hơn 30 chương nữa là hết) tui mới dám nói về cảm nhận và đánh giá của mình. Nói về tính cách của em thụ thì mọi người có nhiều tranh cãi là sao không yêu công mà cứ từ chối hết lần này đến lần khác vì có TG công chả có lỗi gì, vậy nên nay tui mạn phép suy đoán diễn biến tâm lý của ẻm:
1. Em thụ trước khi được hệ thống liên kết thì cũng vì bị BLH hại mà chết nên em ghét BLH và thiếu cảm giác an toàn do mất niềm tin vào một tình yêu mà mình cứ ngỡ sẽ đi với nhau đến cuối đời. Như kiểu một lần bị rắn cắn là mười năm sợ dây thừng ấy. Cũng chính vì vậy mà ở thế giới 1 + 2 thì đúng như tên truyện là em thụ sẽ phải giả bộ BLH để trị BLH, thiết lập đó không phải tính cách và bản chất thật của ẻm nên khi công quay sang yêu ẻm, ẻm sẽ nghĩ là công không thật sự yêu ẻm mà chỉ yêu tính cách BLH do ẻm giả bộ ra thôi.
2. Suy nghĩ của ẻm bị lung lay là khi mà ẻm gặp Dương Thịnh, một người không liên quan đến tuyến nhân vật công thụ chính. Và DT cũng biết tính cách ẻm ác liệt, nhẫn tâm và quyết đoán chứ không hề BLH như ẻm giả bộ, nhưng ngay từ đầu DT cũng không bị ảnh hưởng bởi hào quang BLH của thụ chính, vẫn yêu ẻm bảo vệ, che chờ ẻm (dù biết tính cách thật của ẻm). Ẻm lúc đó đã bị rung động rồi nhưng hệ thống cũng không có cách để ẻm ở lại TG đó lâu hơn nên ẻm quyết đoán rời đi vì dù sao ẻm vẫn còn sợ mình sẽ lại yếu lòng rồi lại đau lòng. Nhiều bạn thấy tội cho DT, tui cũng vậy nhưng biết sao được 'mẹ đẻ' đã bảo là không đi sâu vào tuyến tình cảm.
3. Thế giới này khi ẻm gặp LT ẻm cũng đôi khi vì LT mà rụng động nhưng ẻm lại vì chuyện LT từng thích BLH, có nghĩa là vẫn bị ảnh hưởng nhẹ bởi hào quang thụ chính. Nên nỗi sợ của em lại hiện lên, sợ là LT dễ dàng quay ngoắt sang yêu ẻm mà bỏ đi tình yêu mình đã theo đuổi cả gần chục năm thì liệu sau này LT cũng sẽ làm vậy với ẻm ko, ẻm cũng bị LT lung lay rồi nên mới để lại tờ giấy thể hiện cho lý do ẻm biến mất. Nhưng mà nghĩ lại thì hệ thống cx không thể giúp ẻm ở lại lâu cho đến lúc chết, lỡ đâu ở lại thêm 10-20 năm khi tình yêu quá sâu đậm rồi thì lúc ra đi có khi còn day dứt hơn nên ẻm vẫn chọn đi.
Kết lại là thôi thì ẻm cũng đã nhận ra phần nào tình cảm của mình mong là TG sau sẽ HE. PS: Không biết sao nhưng tui có hơi không thích cách mà hệ thống bênh em thụ một cách thái quá như vậy. Cuối cùng thì cảm ơn mọi người đã đọc tới tận đây, xia xìa <3...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]