Diệp Thanh Vy kiểm tra tin nhắn sau đó âm thầm rơi lệ, lần này chết chắc rồi.
Tin nhắn đầu tiên là của mẹ cô: “Diệp Thanh Vy, buổi tối tan ca lập tức về nhà.”
Tiếp theo là tin nhắn của bố cô: “Sớm cũng chết, muộn cũng chết, đừng trốn nữa, về đầu hàng đi.”
Diệp Thanh Vy thật sự muốn khóc, bố mẹ là phát hiện cô không phải con ruột nên thủ tiêu sao? Mỗi lần Lâm Mai Hạ gọi cả họ và tên của ai đó trong nhà, chứng tỏ bà vô cùng tức giận.
“Vy Vy, chuyện đi xem mắt bố mẹ đã biết. Chị không dám về nhà một mình, bao giờ em về thì nói với chị.” Người gửi là Diệp Thanh Hân.
Được rồi, xem ra bố mẹ không phải sợ cô xảy ra chuyện mà muốn tính sổ. Cô không dám trả lời bố mẹ, chỉ nhắn lại với chị gái, nói rằng tối sẽ về nhà.
“Vy Vy, bao giờ dậy thì gọi cho anh.” Cuối cùng cô mở tin nhắn của Giang Duy Bảo ra xem, không nhịn được cười tủm tỉm.
Diệp Thanh Vy lập tức gọi điện cho anh, chỉ với hai tiếng chuông anh đã bắt máy.
“Dậy rồi sao? Đã khỏe hơn chưa?”
“Em không sao mà.” Diệp Thanh Vy cười ngốc nghếch, trái tim cảm thấy ấm áp.
“Bao giờ em có thời gian, anh có chuyện muốn nói với em.” Bởi vì nói chuyện điện thoại, nên cô không thể nhìn được biểu cảm của anh.
“Lẽ ra buổi chiều em định đến công ty, nhưng phải về nhà chuộc tội rồi.” Diệp Thanh Vy nằm trên giường, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/2874305/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.