“Mẹ, Vy Vy đồng ý cưới con rồi.” Giang Duy Bảo nắm tay Diệp Thanh Vy, mỉm cười nhìn Lý Mai trên ảnh. Mẹ anh đang cười, có lẽ lúc này bà đã thật sự yên nghỉ được rồi.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thay mẹ chăm sóc, yêu thương A Duy.” Cô nhìn bàn tay nắm chặt của hai người: “Cả đời này không buông tay anh ấy nữa.”
Buổi sáng, hai người đã trở về huyện C để thông báo chuyện kết hôn với Lý Mai. Sau đó ghé thăm mộ của bà Trương, bà qua đời đã gần bốn năm rồi.
“Em có muốn đi thăm ‘Gia Bảo’ không?” Giang Duy Bảo nhìn về phía xa xa, nghĩ đến trước đây mỗi lần có tâm sự anh đều về chỗ này nói với ngôi một kia, cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
“Chuyện đó để cậu ấy tự làm đi!” Cô thấy anh có thể mang chuyện này ra đùa, xem ra nút thắt năm đó đã có thể hoàn toàn tháo ra được rồi.
“Con chào cậu!” Diệp Thanh Vy vui vẻ chào Lý Chính. Trước nay cô vẫn luôn gọi ông như vậy nhưng lần này với tư cách là một đứa cháu dâu.
“Hai đứa sao giờ mới về thăm cậu.” Lý Chính ngoài mặt oán trách, thật ra vô cùng vui vẻ. Đứa cháu này không chỉ tin tưởng, còn yêu thương và hiếu thảo với ông, đời này đối với ông vậy là đủ rồi.
“Chân cậu sao vậy?” Giang Duy Bảo nhìn Lý Chính đi lại có chút khó khăn, gương mặt không giấu được sự lo lắng.
“Mấy hôm trước trèo cây nên té thôi, không sao.” Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/2873974/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.