Thật may sức khỏe của Lâm Mai Hạ không quá xấu, chỉ cần nằm viện vài ngày là có thể khỏi. Mấy ngày nay bà chỉ cho Diệp Đăng vào phòng bệnh, còn lại không muốn gặp ai khác.
“Mẹ đã khỏe chưa ạ?” Sau khi Lâm Mai Hạ xuất viện, Diệp Thanh Hân cuối cùng cũng được gặp bà. Mấy ngày nay cô có linh cảm người mẹ không muốn gặp là cô, những người khác biết lý do nhưng đều giữ im lặng.
“Chưa chết được.” Lâm Mai Hạ nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh: “Chờ có đủ người rồi nói.”
Lâm Mai Hạ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, cảm thấy trái tim đau nói, cảm nhận rõ nó dần dần ngừng lại. Đúng lúc bà quyết định buông xuôi, rời khỏi nơi này lại nghe tiếng gọi của Diệp Đăng và tiếng khóc của Diệp Thanh Hân.
Không được, không thể ra đi như thế, làm sao có thể bỏ người đàn ông vì bà hi sinh tất cả ở lại một mình. Đứa con gái lớn bị người ta bắt nạt, đứa con gái nhỏ chưa về kịp, càng không thể bỏ hai giọt máu này của mình mà đi được.
Đến cuối cùng, Lâm Mai Hạ đã dùng hết sức mạnh tinh thần của mình để ở lại. Diệp Đăng nói đúng, bác sĩ sẽ cố gắng cứu người nhưng có thể làm nên kì tích, chỉ có ý chí của những bệnh nhân ấy.
“Bà không được bỏ tôi!” Đó là câu nói đầu tiên Lâm Mai Hạ nghe thấy sau khi tỉnh lại, hai người đã hứa cùng nhau nắm tay đến bạc đầu, sao bà có thể đi trước được?
“Cậu, mợ!” Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/2873972/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.