Chương trước
Chương sau
Dù bị tra tấn nhiều ngày nhưng Jane vẫn rất trung thành không nói ra người sai khiến mình là ai, chỉ nhận bản thân ghen ghét Hạ Anh từ lâu vì khiến chủ nhân của cô ta buồn phiền.

Aris nhìn biểu cảm căng thẳng của Hạ Anh liền biết cô đang không thoải mái. Hắn đứng trước một bước che chắn một phần tầm nhìn của cô lại, lạnh giọng nói với kẻ đang bị nhốt:

- Jane, những ma cà rồng được nhốt ở tầng này đều không có khả năng sống sót, sớm muộn gì cũng phải biến mất. Đừng phí lời xin tha.

Khi nghe Aris nói tên kẻ đó cả người Hạ Anh lập tức run lên khẳng định được ai chính là người chủ mưu, ánh mắt của cô trở nên sắc bén nhìn người đang quỳ. Không ngờ thù cũ chưa trả đủ thì lại phát hiện thêm thù mới. Được lắm!

Cả người Jane run rẩy, những giọt nước mắt rơi xuống tấm gai nhọn hòa cùng vết máu chưa khô. Đứng trước sự thật tàn khốc này, bản thân bắt đầu lo sợ, ai mà không mong được sống chứ.

Hạ Anh đứng phía sau nói với Aris:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta, anh có thể cho tôi một chút thời gian không?

Dù Jane đã bị xích, bỏ đói, hành hạ đến không còn sức lực nhưng Aris vẫn lo lắng. Nhưng khi hắn quay lại nhìn ánh mắt đầy kiên định của cô thì hắn cũng không dám từ chối.

Hắn đặt hai tay lên vai Hạ Anh, cúi người nhìn cô và thận trọng nói:

- Nếu có chuyện gì thì gọi tôi liền, em hiểu không?

Hạ Anh nhìn hắn gật đầu một cái. Sau đó hắn rời đi nép vào góc tường để cô không nhìn thấy và vị trí này khá gần để hắn vẫn có thể nghe được cô nói gì.

Bây giờ chỉ còn lại hai người, Hạ Anh bước đến gần nhìn Jane, gương mặt lạnh tanh. Khác với khi nhìn Aris ban nãy, ánh mắt đỏ của kẻ đó nhìn Hạ Anh mang đầy lòng thù hận. Hạ Anh lấy trong túi mình một xấp giấy ghi chú và một cây bút. Cô ghi một dòng chữ trên giấy và đưa ra trước mặt Jane.

- [Cô là Jane đúng không? Cảm giác của cô thế nào khi không giết được tôi mà bản thân lại rơi vào trong tình cảnh này nhỉ?]

Hạ Anh cười nhếch lên, trợn mắt đầy dữ tợn nhìn Jane rồi tiếp tục ghi:

- [Kể ra thì tôi khá may mắn nhỉ? Được người cứu để còn sống mà nhìn kẻ thù của mình khốn khổ như thế này. Jane à, tôi thấy cô ở đây buồn chán lắm, tôi sẽ cho Lucy vào cùng với cô nhé! Cô thấy sao?]

Lúc đầu Jane tỏ ra bất ngờ trước cách giao tiếp của Hạ Anh, nhưng chỉ vào câu ngắn ngủi được viết ra trên giấy, Hạ Anh nhắc đến Lucy, người mà ả ta kính trọng chẳng khác nào chạm vào niềm kiêu hãnh mãnh liệt của ả.

Jane phun một miếng nước bọt vào người Hạ Anh, mắt hung tợn như một con thú điên, định lao đến tấn công cô gái đang đứng nhưng bị dây xích giữ lại. Miệng cô ta tuôn ra những lời nói cay nghiệt:

- Con đàn bà đê tiện, nham hiểm, tên của chủ nhân không phải để một người như thấp hèn như cô viết lên tờ giấy bẩn thỉu như vậy. Cả đời này dù có chết cô cũng không bao giờ có thể đứng ngang hàng với chủ nhân được huống chi là viết tên. Bản thân thật hèn hạ đến mức không dám nói ra mà chỉ dùng giấy để ghi, đúng là không bằng kẻ tiểu nhân.

Hạ Anh thấy thế lùi lại vài bước tránh làm bản thân bị thương. Nhìn lại phần áo của mình đang dính thứ chất lỏng gớm ghiếc của Jane, Hạ Anh cười ha hả, đứng nhìn và viết nhanh những tờ giấy khác cho cô ta xem.

-[Rất tốt! Jane à! thái độ này của cô làm tôi càng muốn đưa Lucy vào đây càng sớm hơn đấy. Thử hỏi bản thân cô ta còn mặt mũi nào không nếu như không còn nẻ ngoài hoàn hảo như mọi khi và giống như cô bây giờ nhỉ?]

Nói rồi, Hạ Anh che miệng cười cảm thán rồi viết tiếp:

- [À, đúng rồi, Lucy đang mang thai đó, cô có biết không? Chắc là hầu nữ thân cận nên biết rồi nhỉ.]

Trong khi Hạ Anh viết những dòng tiếp theo, Jane đã dùng sức của mình mà tấn công cô nhiều lần, cơn giận lên đến tột đỉnh, cô ta hét lên:

- Định dùng chủ nhân để chọc tức tôi sao? Cô đừng có mà đắc ý, bản thân chủ nhân cao quý sẽ không bị ảnh hưởng bởi một con người thấp hèn như cô.

- Con đàn bà điên nói bậy thì cũng nên biết lựa lời mà nói. Chủ nhân làm sao có thai được. Nếu muốn bản thân yên ổn thì ngậm miệng lại ngay.

Cô ta vùng vẫy điên cuồng. không vì thế mà Hạ Anh sợ sệt, ngược lại còn cảm thấy vừa lòng hả dạ. Một tờ giấy cuối cùng được đưa lên.

-[Jane à, yên tâm đi. Tôi sẽ thay cô chăm sóc Lucy thật tốt. Đừng lo lắng quá nhé!]

Nói rồi Hạ Anh quay mặt bước đi mặc kệ Jane đang gào thét la lối và mắng chửi, đôi chân nhỏ bé đang hướng đến chỗ của hắn đang đứng. Vì cô biết với tính cách của hắn thì làm sao mà đi xa cô được. Cũng vì thế cô mới chuẩn bị mọi thứ để không phát ra tiếng nói mà vẫn có thể giao tiếp. Hắn cũng biết cô đã phát hiện ra bản thân nghe lén và đi về phía này nên tâm trạng trở nên hồi hộp giống như làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.