Hình ảnh đập vào mắt cô thông qua khe cửa nhỏ chính là Kiến Hưng đang loạng choạng bước gần đến thang máy, lưng hắn khom lại và tay đang ôm chặt bụng của mình một cách khó nhọc. Chắc vì đi vội quá nên hắn không kịp thay đồ, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, chỉ khoác vội chiếc áo bên ngoài. Hạ Anh định chạy ra giúp nhưng thang máy đã đóng lại, cô ấn nút đi xuống mong rằng cửa sẽ mở và cho cô vào trong đó nhưng đã không kịp.
Lý trí mách bảo có chuyện chẳng lành, không quan tâm bản thân đang mặc bộ đồ ngủ cộc tay cộc chân, chạy về phòng lấy chiếc áo khoác dài ngang đùi mặc vào, lấy ví tiền cùng điện thoại rồi “ba chân bốn cẳng” chạy lại thang máy. Khi thang máy từ tầng 8 xuống tầng trệt, cửa tự động mở ra, Hạ Anh bước nhanh ra tìm kiếm xung quanh thì đã không còn thấy bóng dáng Kiến Hưng nữa.
Một cảm giác bất lực dần dần bao trùm lấy cô, tại sao hắn không tìm cô đầu tiên để cô giúp hắn chứ? Gần đây có ba bệnh viện, cũng không mất nhiều thời gian để tìm hiểu Kiến Hưng đi đến đâu, Hạ Anh lên một chiếc taxi gần đó, vì ở ngay trung tâm thành phố nên việc bắt một chiếc taxi vào giờ này là điều không khó, cô nhờ bác tài xế chở mình đến bệnh viện gần nhất.
***
Tầm 40 phút sau, cô đã đi đến 2 bệnh viện, nêu một vài đặc điểm của Kiến Hưng nhưng họ đều bảo không có tiếp nhận bệnh nhân như thế, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471031/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.