Chương trước
Chương sau
“Keep me from the cages under the control

Running in the dark to find East of Eden

Keep me from the cages under the control

Running in the dark to find East of Eden”

(Lời bài hát East of Eden của Zella Day)

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Anh lười nhác nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghe máy mà không để ý là ai gọi.

- Alo, Hạ Anh nghe ạ!

Bên tai là tiếng khóc thút thít của một cô gái, nghe giọng nói này cô có thể nhận ra ngay. Cô bật người dậy xem lại điện thoại của mình một lần nữa, màn hình đang hiện lên một dãy số lạ hoắc. Hạ Anh tiếp tục nghe máy.

Bạch Liên cố gắng giả giọng thê thảm nhất có thể mà nói:

- Hạ Anh, cô cứu tôi với. Làm sao đây? Tôi bị chủ nợ bắt, cũng may tôi nhặt được điện thoại của người đó đánh rơi nên gọi cho cô.

- Tôi không biết nên làm gì cả, tôi sợ quá, hiện tại tôi không thể nhờ ai giúp đỡ được hết. Những việc trước đây, cô cho tôi xin lỗi được không. - Tiếng khóc của Kiều Bạch Liên càng lớn hơn. - Hu…hu… Làm ơn giúp tôi với, ở đây rất tối, tôi rất sợ.

Nghe những tin tức về gia đình họ Kiều, Hạ Anh nghĩ những gì cô ta nói là thật. Biết tình hình hiện tại của Kiều Bạch Liên cô cũng có vài phần tội nghiệp cô ta. Hạ Anh nói:

- Để tôi báo cảnh sát đến đó, chỉ một lát thôi, báo địa điểm cho tôi ngay đi.

Khi nghe đến cảnh sát, Kiều Bạch Liên nhanh chóng đáp lại:

- Đừng, đừng báo cảnh sát, tôi sợ lắm, sợ họ thấy cảnh sát rồi thủ tiêu tôi. Hạ Anh, tôi xin cô đừng báo.

Hạ Anh nghĩ mình nhờ Kiến Hưng đi cùng thì sẽ không phải lo lắng nhiều về những con người bình thường đó nên cũng đồng ý. Địa điểm là một nơi khá xa gần Jamaz, Hạ Anh có hơi nghi ngờ nhưng khi nghe Kiều Bạch Liên nói cô ta sắp không chịu nổi nữa thì Hạ Anh cũng nhanh chóng đi gặp Kiến Hưng và nhờ sự giúp đỡ.

Ban đầu Kiến Hưng cũng từ chối và bảo “Cứ mặc cô ta, tại sao cô ta có thể liên lạc với em?” nhưng Hạ Anh nài nỉ một lúc thì hắn cũng chịu đi cùng cô. Sau khi nhanh chóng thay một chiếc quần jean, áo thun và giày thể thao để tiện di chuyển, Hạ Anh và Kiến Hưng đi thẳng lên sân thượng của toà nhà, hắn cõng cô và bay vút vào đêm đen. Hai người đi nhanh đến địa điểm mà Kiều Bạch Liên nói.

Tại một ngọn núi cao bên cạnh là một vực sâu thẳm, Kiều Bạch Liên đang ngồi trốn tại một gốc cây liền hô to khi nhìn thấy ánh đèn và nghe thấy tiếng gọi của Hạ Anh - Kiến Hưng. Bạch Liên mừng rỡ vì cuối cùng cô ta cũng có thể gặp được người bản thân mong đợi và hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi. Sắp tới đây cô sẽ có một khoản tiền để cải thiện cuộc sống, không phải sống trong căn phòng trọ chật hẹp nữa.

- Hạ Anh, anh Đông Thành, em ở đây.

Khi nghe thấy giọng nói của Kiều Bạch Liên, Hạ Anh và Kiến Hưng đến gần chỗ cô ta, khi đi được vài bước thì một đám người khác nhanh chóng xuất hiện. Trong đó, nổi bật nhất chính là một người phụ nữ tóc đỏ, lần này, cô ta không hề che giấu bản thân như trước đây.

- Đến rồi à, Hạ Anh, tên “tạp nham” yếu ớt này sao lại đi cùng cô nhỉ, tôi cứ nghĩ là Aris Jeffrey chứ. Hử?

Sự xuất hiện của những người trước mặt khiến Hạ Anh nhận ra Kiều Bạch Liên đã lừa mình. Cô cố giữ bình tĩnh, Kiến Hưng thì đang che chắn cho cô. Trên mặt hắn hiện lên sự căng thẳng cao độ vì biết tình hình hiện tại chỉ có bất lợi, hắn mong rằng người đó sẽ nhận được tin tức và đến kịp lúc.

- Lucy, hiện tại tôi không còn liên quan đến Aris Jeffrey, nếu cô muốn tìm hắn thì tự tìm, đừng bắt tôi chỉ vô ích thôi.

Lucy không tin điều Hạ Anh nói vì cô ta biết rằng Aris Jeffrey quan tâm đến Hạ Anh như thế nào. Từ khi gặp Hạ Anh hắn đã thay đổi đến mức một người luôn để ý đến hắn nhiều năm như cô cũng không thể chấp nhận được.

- Để xem. - Sau đó cô ta nhếch mép cười, nhìn những tên thuộc hạ của mình và ra lệnh. - Các người bắt cô gái trước mặt lại đi.

Chỉ một lúc sau, cuộc đối đầu không cân sức diễn ra giữa Kiến Hưng và 8 người thuộc hạ của Lucy, Kiến Hưng trong phút chốc bị những người kia hạ gục. Toàn thân hắn đầy máu, cơ thể không di chuyển được nữa, hơi thở của hắn yếu ớt nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía người con gái quan trọng của hắn.

Hạ Anh chạy lại đỡ hắn thì cũng bị những người kia bắt lại. Cô nhanh chóng tìm đến con dao bạc và ra sức tấn công những người kia, nhưng chỉ gây được vài vết xước nhỏ.

Một lúc sau, con dạo bạc cũng rơi xuống đền đất lạnh lẽo, một vài cú đánh mạnh vào người khiến cơ thể cô đau nhói đến mức ứa nước mắt ra. Khung cảnh trước mắt Hạ Anh cũng chìm dần trong bóng tối, hình ảnh cuối cùng cô thấy chính là Kiến Hưng đang bê bết máu đang nằm đó. Cô cố gắng nói:

- Xin lỗi, anh Kiến Hưng…

Cuộc chơi đã kết thúc, Lucy và đồng bọn nhấc chân rời đi thì ngay lập tức Kiều Bạch Liên chạy đến cản đường. Cô ta vội vã nói:

- Lucy, tôi đã làm theo những gì cô nói, còn tiền của tôi đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.