Vẻ mặt của người cảnh sát vẫn không thay đổi đưa trước mặt họ giấy Quyết định và ngay lập tức mời họ đi. Ngô Bân - Trần Lan bắt đầu lo lắng về tình hình hiện tại, như thế này thì mọi thứ sẽ tiêu tan cả. Ngô Đông Thành không hề biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhìn mọi thứ được diễn ra. Kiều Bạch Liên đứng sững sờ nhìn người thân của mình bị đưa đi. Trước khi đi, ba mẹ cô chỉ kịp dặn cô là “Con yên tâm, ba mẹ sẽ không sao”. Đám cưới mà cô mong ước đã vỡ tan như một giấc mộng, người tỉnh mộng tan, chỉ còn lại đống hoang tàn.
Hôn lễ trọng đại bị thông báo hủy bỏ, Ngô Bân - Trần Lan đưa Ngô Thanh Liên rời khỏi bữa tiệc. Mọi người ai cũng kéo nhau về, chỉ còn những nhà báo, phóng viên ở lại nhằm tranh thủ tìm thông tin thú vị.
*** Tại khuôn viên vắng người nơi diễn ra hôn lễ ***
- Đông Thành, anh đợi em với! Đông Thành! Em là vợ anh mà!
Kiều Bạch Liên cố gắng đuổi theo người kia, vì chiếc váy quá nặng nề và cồng kềnh nên cô ta không thể bắt kịp bước chân của người đàn ông cao lớn. Đi được một lúc người trong trang phục chú rể dừng lại quay mặt về phía cô. Gương mặt hắn lạnh tanh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khiến cô cứ ngỡ rằng người lúc nãy đọc lời thề, hứa yêu thương mình và người hiện tại trước mặt là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Xin lỗi, hôn lễ đã bị hủy, giữa chúng ta không có mối quan hệ vợ chồng như thế! Xin cô hãy tự trọng - Hắn nhìn cô và nói rõ từng chữ với mục đích nhấn mạnh về tình hình hiện tại của hai người bọn họ. - Bạch Liên tiểu thư.
Người con gái trong bộ váy cưới xa hoa ra sức lắc đầu cố gắng phủ định tất cả những lời hắn nói, gương mặt hiện lên sự hoang mang, mắt bắt đầu ngấn lệ. Giờ đây, Kiều Bạch Liên vẫn tự lừa dối bản thân cố gắng níu kéo Ngô Đông Thành.
Cô chỉ còn người thân duy nhất là hắn thôi, những người họ hàng kia khi thấy ba mẹ cô gặp nạn thì họ cũng tránh đi hoặc sẽ tìm cách xâu xé gia đình cô. Kiều Bạch Liên nắm thật chặt tay người đối diện, sợ một phút giây sau đó hắn sẽ đi mất và cô chỉ còn lại một mình.
- Mặc dù em chưa đọc xong nhưng anh đã đọc lời thề rồi, bây giờ anh là chồng của em. Anh đừng nói như thế được không? Em xin anh! Em cầu xin anh, Đông Thành!
Người kia nhìn Kiều Bạch Liên với ánh mắt chán ghét cùng cực. Hiện tại, hắn đã biểu lộ rõ cảm xúc chân thật nhất của mình với cô gái này. Hắn tự hỏi cô ta thật lộng lẫy, thật đẹp trong bộ váy cưới biết bao nhưng tâm địa sao lại thâm độc và ích kỷ đến thế? Cuối cùng, hắn cũng nói cho Kiều Bạch Liên biết sự thật:
- Bạch Liên tiểu thư! Cô có biết ai là người báo cảnh sát và sắp xếp mọi việc này hôm nay không?
Kiều Bạch Liên ngẩn ngơ vài giây, mở mắt to kinh ngạc khi nghe câu hỏi của hắn. Người chút xíu nữa trở thành chú rể của cô tiếp tục nói:
- Là tôi, các chứng cứ đều được tôi cung cấp cho cảnh sát không sót một trang nào. Chỉ vài ngày nữa thôi mọi thứ sẽ được công khai, gia đình cô sẽ không còn chỗ đứng trong xã hội này nữa!
Hắn gằn giọng giận dữ:
- Cô biết nguyên nhân gì khiến tôi làm như thế không? Tôi đã biết tất cả những việc làm của cô với Hạ Anh nên tôi chỉ trả lại những điều đấy lại cho người xứng đáng thôi. Hãy tận hưởng những hào quang còn sót lại của gia đình cô đi! Tôi không mong sau này còn bất mối quan hệ giả tạo nào với cô nữa. Vĩnh biệt.
Gia đình họ Ngô cũng có liên quan đến nhiều chuyện phi pháp, nhưng vì họ chỉ yêu cầu Hạ Anh rời công ty nên hắn mới không ra tay. Còn Kiều Bạch Liên thì liên quan đến Hạ Anh khá nhiều việc nên chắc chắn quả báo phải đến với cô ta.
Ngô Đông Thành gỡ tay Kiều Bạch Liên ra và rời đi ngay bỏ mặc cô ta ở đó. Không tin vào những gì bản thân đang nghe, đang nhìn thấy, cô ta ngã khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt cô ta trở nên vô hồn. Cô trách hắn:
- Anh đã hứa cho em một lễ đáng nhớ. “Đáng nhớ” như anh nói là như thế này sao? Yêu anh cuồng si là sai sao? Em xem anh là cả thế giới là sai sao? Tất cả chỉ là giả dối!
Chợt nhớ ra điều gì đó, Kiều Bạch Liên nhanh chóng lấy điện thoại và bấm gọi vào một dãy số lạ. Một giọng nói sắc bén ở đầu dây bên kia vang lên:
Kiều Bạch Liên không quan tâm những lời người kia nói, cô ta nhanh chóng yêu cầu sự trợ giúp.
- Tôi cần cô giúp tôi một chuyện, hiện tại cha mẹ và chú tôi đang bị cảnh sát bắt. Cô có thể giúp tôi được không? Bao nhiêu tiền cô cứ nói…
Người kia nở nụ cười khinh bỉ, bàn tay đang lắc nhẹ chiếc ly chứa dung dịch màu đỏ tươi như chuẩn bị tận hưởng “bữa ăn” yêu thích. Người đó chầm chậm trả lời Kiều Bạch Liên:
- Kiều Bạch Liên, cô nên xem lại thái độ nói chuyện của mình. Cô nói đến tiền sao? Tôi đây không cần, nếu cô đã quen với thái độ dùng tiền sai khiến người khác rồi thì từ bây giờ nên học cách nhún nhường đi. Vì biết đâu sau này… cô lại đứng dưới đáy xã hội nhìn lên đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]