Chương trước
Chương sau
Người kia đang nằm sấp ôm chăn ngủ ngon lành. Những tia nắng nhè nhẹ xuyên qua tấm màn chiếu vào gương mặt hắn, ga giường, gối và chăn đều tối màu, còn hắn mặc đồ màu trắng nổi bật. Cô nhìn gương mặt hắn rồi thầm nghĩ hắn làm diễn viên chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích.

Nhìn hắn lâu như vậy, Hạ Anh thấy bản thân có vẻ đang hiếp người quá đáng, lợi dụng hắn đang ngủ mà ngắm như thế thật là “mất giá” con gái.

Đang định đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho người kia thì… một giọng nói khàn khàn lười nhác của người đang vừa ngủ dậy vang lên khiến Hạ Anh ngại không biết nên trốn đi đâu.

- Ngắm thêm tí nữa đi. Hạ Anh, cô ngắm chưa đủ lâu đâu.

Người kia ngáp một cái, vươn người và tiếp tục ôm chăn, Hạ Anh đoán rằng dường như hắn không có ý định thức dậy. Giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, gương mặt Hạ Anh đỏ như quả gấc, cô liếc nhìn ra cửa sổ, nói chuyện ấp úng không bình thường.

- À…ừ… Tôi định dọn phòng nhưng thấy anh đang ngủ nên…nên tôi…

Người kia vẫn nhắm mắt, bộ dạng lười biếng như cũ, hắn nói:

- Nên cô “cao thủ không bằng tranh thủ” ngắm nhan sắc của tôi sao? Cô có thể lại gần đây để ngắm kỹ hơn.

Nếu như được hỏi rằng: Ai là người tự luyến về nhan sắc của mình nhất thế giới này? Hạ Anh sẽ không ngần ngại nói rằng chính là tên đang nằm trước mặt cô đây, bất kể lúc nào hắn cũng luôn nhận định một điều rằng hắn rất đẹp, không ai đẹp bằng hắn, người người nhà nhà đều mến mộ hắn.

Hạ Anh tự hỏi tạo hóa đã lấy đi sự khiêm tốn của hắn từ bao giờ? Cảm xúc trong lòng lẫn lộn, cô vừa ngại vừa nóng giận muốn quát vào mặt tên này rằng sao hắn ta lại không biết khiêm tốn là gì? Hạ Anh chỉ trả lời nhanh gọn:

- Không đâu, tôi có việc bận, anh ngủ tiếp đi.

Người kia đang nằm nở một nụ cười mãn nguyện, hắn mãn nguyện vì điều gì? Chỉ có mình hắn biết.

Đi về phòng của mình, Hạ Anh nhìn về hướng cửa sổ, cũng là ánh nắng chiếu qua màn cửa nhưng sao nó lại mang cảm giác khác lạ. Giờ phút này cô lại nghĩ đến người bên phòng kia.

Cầm điện thoại lên, thấy cuộc gọi nhỡ của Tiểu Miên, đán răng chắc giờ này cô bạn đã nắm bắt tình hình trong công ty. Không biết nên gọi lại và trả lời với cô bạn thân của mình như thế nào, Hạ Anh chỉ nhắn tin.

- [Mình không sao, chuyện hơi phức tạp một chút, khi nào gặp mình sẽ kể hết mọi chuyện.]

Một lúc sau, không thấy tin nhắn trả lời của Tiểu Miên, Hạ Anh đoán cô đang bận. Bỏ điện thoại sang một bên, Hạ Anh tìm tin tuyển dụng của các công ty và chọn ra một số nơi phù hợp với năng lực của bản thân.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cũng đến gần 5 giờ chiều, bụng Hạ Anh bắt đầu “đánh trống” biểu tình liên hồi làm cô nhận ra bản thân đã quên ăn trưa. Định rời khỏi phòng thì….

“Tít”, “tít”, “tít”, tiếng mở cửa phòng chợt vang lên. Một câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu Hạ Anh “Là ai?”, người biết mật mã nhà cô chỉ có cô, Tiểu Miên và Aris Jeffrey. Cô đoán có thể người đang mở cửa ngoài kia là Tiểu Miên. Chuyện Aris Jeffrey ở chung nhà Hạ Anh vẫn chưa nói với Tiểu Miên, nếu cô bạn biết chuyện này có thể bản thân sẽ không xong đâu.

Trong tâm trạng hồi hộp, Hạ Anh chạy ra ngoài nhanh nhất có thể thì bắt gặp Tiểu Miên đang đứng thay dép. Ngay khi vừa thấy Hạ Anh, Tiểu Miên mang biểu tình tức giận nhìn cô.

Trong phòng khách, Tiểu Miên ngồi trên ghế đối diện Hạ Anh. Trên bàn là một túi đồ chứa thức ăn và một túi đựng vài chai rượu trái cây loại nhẹ. Cô ngồi khoanh tay nhìn thẳng vào Hạ Anh giống như bà mẹ đang chuẩn bị hỏi tội con cái.

- Anh Anh, giải thích cho mình nghe đi.

Sau khi Hạ Anh thành thật kể hết mọi chuyện cho Tiểu Miên nghe. Tiểu Miên rất tức giận và nói sẽ nghỉ việc tại P.K. Hạ Anh biết bạn thân của mình đang làm rất tốt công việc tại công ty, cơ hội thăng tiến sẽ không còn xa nên cô cũng cố gắng hết sức “hạ hỏa” người bạn trước mặt.

Cũng may, mọi thứ cũng được như ý muốn của Hạ Anh, nhưng cô biết đây chỉ là tạm thời, với tính cách của Tiểu Miên thì mọi thứ có thể “bùng phát” bất cứ lúc nào.

Hai người bắt đầu dọn đồ ăn trên bàn và ăn mừng tiệc “chia tay P.K” của Hạ Anh. Nhận thấy có “vật thể lạ” trong nhà, Tiểu Miên quay sang hỏi Hạ Anh:

- Cậu có bạn trai sao?

Dừng khoảng 3 giây, chuyện gì đây? Bất ngờ với câu hỏi lạ lùng của cô bạn thân, Hạ Anh liền hỏi lại:

- Tiểu Miên, cậu biết mình trước giờ không quen ai mà, sao cậu lại hỏi lạ vậy?

Tiểu Miên vừa cầm ly rượu trái cây vừa nhìn về hướng chiếc nón được móc trên giá treo đồ cạnh tủ lạnh. Đó là chiếc nón đen cỡ lớn, kế bên là một chiếc khẩu trang tối màu, nó không giống như những đồ vật hàng ngày mà Hạ Anh sử dụng. Nhìn vào, Tiểu Miên có thể dễ dàng đoán ra giới tính của người dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.