Trần Lan nở một nụ cười hiền hậu giả tạo nhìn Đông Thành, trong lòng bà thầm nghĩ nhà họ Ngô đã nuôi hắn lớn đến thế này rồi, hắn phải trả công ơn dưỡng dục chứ. Cuộc hôn nhân này nếu thành công sẽ khiến cho hai nhà Kiều - Ngô trở nên khăng khít hơn. Vậy thì thị trường cung ứng thực phẩm sẽ thuộc về hai nhà họ.
Khi xưa, Ngô Thanh Hương là chị gái ruột của Ngô Đông Thành và hắn gặp tai nạn, Đông Thành không qua khỏi. Thanh Hương hôn mê sâu đến giờ vẫn chưa tỉnh. Trong tình hình đó, vì sợ ảnh hưởng đến uy tín và những bước phát triển sau này của công ty nên ông bà Ngô tìm người thay thế, nuôi dưỡng nhằm đợi Thanh Hương tỉnh lại và thừa kế gia nghiệp. Và người được nhận nuôi ấy chính là Kiến Hưng và hắn cũng là Ngô Đông Thành giả của hiện tại.
Từ nhỏ, hắn luôn được “rót” vào đầu những suy nghĩ rằng: nhà họ Ngô yêu thương hắn, hắn phải báo đáp công ơn của họ. Nhưng thực chất, họ chỉ đào tạo Kiến Hưng để trở thành công cụ, đợi sau này Thanh Hương tỉnh dậy rồi thì “đá” hắn đi. Ở đời mà, ai cho không ai cái gì? Cha mẹ ruột của Kiến Hưng còn từ bỏ hắn ở cô nhi viện huống chi người ngoài.
- Cô thư ký đó không có liên quan gì đến con cả, chuyện kết hôn không phải con muốn trì hoãn, vì công ty có nhiều việc bận nên con chưa sắp xếp được thời gian.
Trần Lan không hài lòng với câu nói của Ngô Đông Thành. Lạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3470996/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.