Chương trước
Chương sau
- Tôi rất hiền nên cô đừng sợ. Người ta truyền tai nhau rằng lời nói khi say mới là thật lòng, vậy là tối qua cô thật lòng chê tôi già sao? Nhưng nhìn kỹ, gương mặt tôi cũng khoảng 27, 28 tuổi thôi, sao lại gọi là già được, cô nói như thế làm tôi tổn thương đó, cô phải làm gì đó đi.

Hạ Anh cảm thấy người trước mặt thật nguy hiểm, lỡ rơi vào bẫy của hắn thì khó lòng mà thoát ra được.

“Làm gì đó” là làm gì? Hắn “hiền”? vâng, có lẽ là thế đi. Hạ Anh bị dồn đến đường cùng chỉ biết mình sắp đuối lý với người này, một tên không muốn bị chê già, tự nhận mình đẹp, tự luyến… thôi thì mình cứ “phản công”. Cô nhìn gương mặt người đối diện và nói:

- Một người 995 tuổi thì đâu còn gọi là già nữa, tôi nghĩ không biết sau này nên xưng hô thế nào cho đúng, hay gọi bằng “cụ” hay “lão già” nhỉ. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, anh tổn thương là do anh không chịu nhìn nhận về tuổi tác của mình, anh cứ nghĩ mình còn trẻ. Người ta có câu sự thật mất lòng, anh nên học cách chấp nhận sự thật đó đi.

Cô để ý sắc mặt của hắn hiện lên biểu tình không hài lòng khi được gọi là “cụ”, “lão già”. Biết mình đã thành công đùa lại được hắn, cô tiếp tục:

- Hạ Anh cầu xin lão già, cho cháu rời khỏi giường và chuẩn bị đi làm ạ!

Aris Jeffrey cúi mặt xuống và cười. Hắn không nắm tay cô nữa và ngồi ra phía xa để cô xuống giường.

- Cháu đi làm vui vẻ nhé, ta phải đi nghỉ đây, đêm qua cháu làm ta “kiệt sức” quá, giờ ta phải nghỉ ngơi.

Hạ Anh bất ngờ với sự độc mồm độc miệng của hắn. Trông hắn cũng khá ít nói và trầm tính nhưng sao có cái miệng đanh đá đến thế cơ chứ?

“Kiệt sức”? Hắn nói “kiệt sức”? Nếu người ngoài nghe được thì chẳng phải cô sẽ bị hiểu nhầm sao? Cô quay sang liếc hắn, hắn đứng dậy mang vẻ mặt đắc ý đi ra ngoài.

Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy, trong lòng Hạ Anh và Aris Jeffrey đều bắt đầu đâm chồi, nảy lộc những nụ hoa xuân sau những ngày đông giá rét. Không biết đây được gọi là duyên lành khiến họ mong được ở gần nhau hay nghiệt duyên khiến cho đôi lứa dù ở gần nhưng lòng xa vạn dặm nhưng hiện tại, trong lòng Hạ Anh đã có những cảm xúc tốt về người này.

***

Công ty vẫn diễn ra các hoạt động như thường ngày, cho đến Hạ Anh nhận được điện thoại của Trần Lan, mẹ của Ngô Đông Thành. Biết điềm chẳng lành khi bỗng nhiên vợ chủ tịch muốn gặp mặt. Thay vì trốn tránh, cô chọn đối mặt. Hạ Anh đồng ý cuộc gặp mặt phu nhân chủ tịch Ngô.

Đúng 17 giờ chiều Hạ Anh đã rời công ty, hướng về quán cà phê gần đó, người phụ nữ khoảng 50 tuổi ăn mặc chỉnh tề, sang trọng và vô cùng quý phái đang nhìn về phía Hạ Anh khi cô bước vào.

Hạ Anh chọn cho mình chai nước lọc sau đó tiến vào bàn lễ phép cúi chào Trần Lan, cô vừa ngồi xuống thì Trần Lan đã nói thẳng:

- Cô Hạ Anh, cô cần bao nhiêu tiền để rời xa Đông Thành?

Trần Lan đã thành công tạo cho Hạ Anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Một là, bỗng một ngày đẹp trời nhận được cuộc hẹn từ phu nhân chủ tịch. Hai là, Trần Lan nghĩ rằng Hạ Anh có quan hệ yêu đương với Giám đốc. Ba là bà ấy thẳng thắn dùng tiền để đuổi cô ra khỏi công ty.

Mặc dù thế nhưng Hạ Anh vẫn giữ thái độ tôn trọng lễ phép với người lớn tuổi hơn mình. Cô nhìn Trần Lan và nói:

- Cháu chào phu nhân!. Cháu cần nói rõ một vài vấn đề. Thứ nhất, cháu không có quan hệ mờ ám với Giám đốc. Thứ hai, cháu đến làm ở công ty vì chế độ đãi ngộ mà công ty mang lại. Thứ 3, nếu phu nhân đã có thành kiến với cháu, cháu có thể nghỉ việc công ty, không cần cái gọi là “bao nhiêu tiền” như phu nhân nói. Chỉ cần làm đúng theo hợp đồng lao động và luật lao động thôi ạ, còn tiền của phu nhân… cháu không cần.

Trong mắt Trần Lan, thái độ thẳng thắn của Hạ Anh chẳng khác nào đang tự cao, tự cho bản thân mình là nhất khiến mà không hài lòng.

- Cô Hạ Anh đây đừng nghĩ rằng mình được Đông Thành ưu ái thì tôi không dám làm gì cô. Cô nói rằng bản thân không quan hệ mờ ám với Đông Thành?

Trần Lan uống một ngụm trà nhỏ, cố tỏ vẻ thanh cao, sang trọng của một phu nhân quý phái với Hạ Anh. Ánh mắt lạnh nhạt của bà ta hướng về cô gái đang ngồi đối diện.

- Vậy chuyện một thư ký được sắp xếp chung phòng với Giám đốc là như thế nào? Khi cô bị cảnh sát bắt, Đông Thành liền chạy đi tìm cô. Thậm chí, cô còn lên mặt với vợ sắp cưới của nó, vì cô mà con trai tôi đến giờ vẫn chưa sắp xếp tổ chức hôn lễ, những chuyện này, cô nên cho tôi một lời giải thích.

Nghe đến đây Hạ Anh đã ngầm hiểu ra, cuộc gặp này nguyên nhân chính lại là Kiều Bạch Liên. Không để Hạ Anh giải thích thêm, có lẽ Trần Lan đã xem cô như một cái gai trong mắt cần loại bỏ càng sớm càng tốt.

- Tôi hy vọng, trong vòng ngày mai cô Hạ Anh thu dọn hết tất cả những gì của mình ra khỏi P.K. Tôi không muốn nói nhiều, về việc đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động, nếu cô thích thì công ty chúng tôi sẽ đền bù cho cô không thiếu một đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.