Chương trước
Chương sau
Ngô Đông Thành, trong một bộ đồ thể thao cùng giày thể thao đen đơn giản đi vào quán cà phê. Nhìn vào những sợi tóc còn ươn ướt của hắn Hạ Anh đoán rằng hắn vừa đi tập thể dục về, hắn thường có thói quen đi tập thể dục vào lúc rảnh.

Khi hắn đến gần và đứng cạnh Bạch Liên, nhìn hai người không giống một cặp đôi sắp cưới chút nào. Nói thẳng ra, hiện tại mối quan hệ của Bạch Liên và Đông Thành chỉ là hôn nhân vì tiền và tiền, cha mẹ họ sắp đặt cuộc hôn nhân này, họ muốn hai gia đình lớn hợp lại để độc chiếm thị trường cung ứng thực phẩm. Vì hai gia đình cùng ngành nghề kinh doanh, thay vì đấu đá nhau thì hợp lực lại sẽ tốt hơn nhiều.

Đối với Đông Thành, cuộc hôn nhân sắp đặt này hắn không đồng ý cũng phải đồng ý. Chính vì thế, với hắn một câu cũng “Bạch Liên tiểu thư”, hai câu cũng “Bạch Liên tiểu thư”, tất cả chỉ thể hiện sự tôn trọng tối thiểu đối với người nghe.

Ngược lại, Bạch Liên là người mong đợi cuộc hôn nhân này hơn ai khác vì cô đã phải lòng Đông Thành từ lần gặp đầu tiên. Chính vì thế, cô luôn tìm cách để có được sự chú ý của Đông Thành. Đặc biệt, khi biết chồng sắp cưới của mình thân thiết với người phụ nữ nào thì máu “hoạn thư” của cô nàng này xuất hiện rất nhanh chóng và kịp thời.

- Dạ không có gì đâu anh Đông Thành. - Bạch Liên thay đổi thái độ ngay tức khắc, dùng lời ngon ngọt để lấy lòng Đông Thành.

- Tôi chợt nhớ ra, tôi còn có việc gấp ở công ty. Buổi hẹn hôm nay, tôi xin lỗi không thể tiếp tục được. Hạ Anh tôi đi trước.

Nói xong, Ngô Đông Thành gật đầu chào Louis Phàm và quay đi, bỏ lại Bạch Liên bơ vơ tại đó.

Sáng thứ 2, Hạ Anh vẫn đi làm như mọi khi, nhưng hôm nay ánh mắt mọi người trong công ty nhìn cô có đôi phần khác lạ. Khi cô vừa đến thang máy để lên phòng làm việc thì có hai vị cảnh sát thành phố Renta lại gần đưa thẻ ngành của mình ra.

- Xin chào cô có phải là Hạ Anh?

Hạ Anh có phần bất ngờ nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự nhất với hai người họ:

- Đúng vậy. Xin hỏi có chuyện gì không?

- Người trong bức ảnh này có phải là cô Hạ Anh?

- Đúng. Xin hỏi có chuyện gì không?

- Có người tố cáo cô hành hung người trong bức ảnh này, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến rồi mọi chuyện sẽ rõ.

Chỉ với một bức ảnh hôm trước cô cứu Aris Jeffrey mà có thể quy tội cho cô như thế sao? Mà cũng đúng, người trong hình nhiều máu thế kia, nếu không rõ sự tình thì không thể nào hiểu được.Nhìn vào góc chụp, có thể là camera của nhà nào đó trong khu vực nhưng tại sao mọi chuyện trùng hợp đến vậy? Không suy nghĩ nhiều, việc trước mắt là tránh ảnh hưởng đến công ty, hai vị cảnh sát này càng ở lại lâu thì tin đồn không hay càng nhiều.

- Cho tôi một chút thời gian để gọi điện thoại sắp xếp lại công việc.

Hai vị cảnh sát cũng đồng ý đội cô thêm một chút nữa.

- Vâng, được.

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng khiến mọi người trong công ty không khỏi bất ngờ.

- Nghe gì không? Hạ Anh hành hung người khác, nhìn mặt vậy mà… chậc chậc

- Nếu tin đồn này đến tai của Giám đốc thì không biết có bị đuổi việc không đây.

- Thôi, đừng nói nhiều, chuyện từ từ sẽ được bàn tán tiếp thôi, vào việc đi.

Những lời nói không to không nhỏ nhưng đủ để Hạ Anh nghe thấy được. Bây giờ cô có hàng trăm cái miệng cũng không thể nào giải thích hết được với những người này. Hạ Anh cứ lặng im đi theo hai người kia.

***

Tại phòng thẩm vấn tại sở cảnh sát thành phố Renta. Trong căn phòng tối, chỉ có một ánh đèn duy nhất chiếu xuống bàn nơi Hạ Anh ngồi, phía đối diện là một vị cảnh sát trung niên, vẻ ngoài nghiêm khắc, ánh mắt đầy căm ghét đang ngồi nhìn về phía Hạ Anh.

- Xin chào cô Hạ Anh, tôi là Lâm Phong, cô hãy xem đoạn clip này.

Đoạn clip tuy không rõ lắm vì thiếu sáng nhưng lại ghi được gương mặt của cô và hắn ta. Trong lòng cô bắt đầu có những dự cảm chẳng lành. Hạ Anh cố gắng giữ bình tĩnh, sắp xếp suy nghĩ trả lời hắn:

- Vâng, tôi đã xem qua, người trong clip chính là tôi.

Hắn cười nhếch miệng đắc ý.

- Cô có thể giải thích cho tôi tại sao cô lại làm người này bị thương không?

- Tôi chỉ đang giúp anh ấy chứ không phải làm người này bị thương như lời chú nói.

- Nếu cô nói giúp, cô có đưa anh ta đến bệnh viện không? Hay giúp bằng cách nào?

Những câu hỏi của vị cảnh sát này như mang sát ý, muốn đẩy cô vào đường cùng. Hạ Anh tự nghĩ tại sao một người không quan tâm, tranh giành của ai như cô lại khiến người đối diện luôn muốn gây bất lợi? Huống hồ đây là lần đầu tiên cô và ông ấy gặp nhau.

Trong đoạn clip được cắt khéo léo để không liên quan đến Tiểu Miên, nghĩa là có người muốn nhắm trực tiếp vào cô. Hạ Anh thầm mừng vì không ảnh hưởng đến bạn thân của cô.

- Người này không muốn đưa đi bệnh viện nên tôi chỉ đưa anh ta về nhà chăm sóc, qua hôm sau anh ta đi rồi.

- Cô có người làm chứng không?

- Không, tôi không có.

- Vậy chúng tôi không thể nào tin cô được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.