- Minh Đăng! Minh Đăng! tỉnh lại đi, nghe em nói gì không?
Thy ôm Minh Đăng trong lòng, hét tên anh không ngớt nhưng vô vọng. Cô hốt hoảng ngẩng đầu lên cầu cứu những người xung quanh.
- Mọi người làm ơn gọi xe cứu thương giúp với…
“Tách, tách, tách,tách”
Ngay lúc đó, Thy thấy một ống kính trong đám đông đang chỉa thẳng vào mặt cô mà chụp lấy chụp để. Nhưng giây phút đó trôi qua rất nhanh vì đám đông nháo nhào hết cả lên. Xe cứu thương chẳng mấy chốc đã réo rắc ầm ĩ khắp con đường. Nhưng chưa kịp đưa Minh Đăng vào xe thì đã có một chiếc BMW khoang rộng nhanh chóng phóng tới. Một người đàn ông vội vã xuống xe, lao đến chỗ Thy và Đăng.
- Không được đưa cậu ấy vào bệnh viện.
- Ông là ai? Tại sao lại không vô bệnh viện? Không thấy chân anh ấy đang chảy máu không ngừng sao?- Thy hét toáng lên với người đàn ông. Bây giờ đầu óc cô rối như tơ vò.
- Không có thời gian để giải thích đâu. Mau đưa cậu ấy vào xe của tôi. Nhanh lên…
Người đàn ông vừa dứt lời là vài tên mặc áo đen đi theo sau đã nhanh chóng đưa Minh Đăng vào chiếc xe khoang rộng, đặt anh nằm ngay ngắn trên ghế. Thiên Thy vội chạy theo, không rời khỏi Minh Đăng lấy một giây. Cô leo lên xe và đóng sập cửa lại, chiếc xe nhanh chóng phóng đi, bỏ đám đông ở lại đang đang náo loạn. Chiếc máy chụp hình trên tay ai đó vẫn được nháy liên hồi cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141440/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.