<<Nếu người khác nhìn mưa mà cảm thấy cô đơn thì đối với Thiên Thy, mưa chính là một người bạn vô giá.>>
Một buổi tối kết thúc nhường chỗ cho ánh đêm buông màn. Quán đóng cửa, quả là một ngày mệt mỏi, bước chân Thiên Thy lững thững trên con đường cạnh bờ sông Hàn, vừa đi vừa thả hồn vào gió để rồi cái câu hỏi mà không ai có thể trả lời cứ vang vọng trong suy nghĩ của cô, rằng không biết trên thế gian này, có nơi nào là dành cho cô không nhỉ? Câu hỏi được lặp đi lặp lại như một lập trình, càng làm cho chủ nhân của nó trở nên khó chịu, muốn gạt bỏ cái sự cô quạnh này sang một bên quả thật không dễ chút nào.
Đi được một đoạn đường dài Thiên Thy mới chợt nhận ra đôi vai của mình đã thấm ướt lúc nào không hay, thì ra nãy giờ trời đổ mưa lấm tấm mà cô lại không để ý. Thôi kệ, như vậy cũng tốt, trời mưa sẽ giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Nếu người khác nhìn mưa mà cảm thấy cô đơn thì đối với Thiên Thy, mưa chính là một người bạn vô giá.
Mưa xoa dịu những đắng cay trong lòng.
Mưa mang nỗi buồn gửi vào cơn gió bay thật xa.
(Hali)
Phải công nhận đi dưới mưa làm cho tâm hồn của kẻ cô độc cảm thấy thoải mái thật, không còn thấy cô quạnh nữa, mà thay vào đó là một sự đồng cảm giữa thiên nhiên và con người, một sự đồng cảm của mưa.
Đang thả hồn hoà vào cơn mưa phùn đáng yêu kia thì cái giây phút vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/127761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.