Người con gái đó yêu anh chân thành, anh không hề biết lại còn đổ cho cô danh thế người thứ ba phá tan tình yêu của anh.
Ôi... Cô vì sao một lời cũng không nói?
Vì sao cứ mãi lặng im chịu đựng để anh vô tình tàn phá trái tim cô?
Thì ra bữa tiệc bảy năm trước, cô đã thật sự đem lòng yêu anh.
Thì ra... Ánh mắt u buồn chăm chú nhìn anh như có điều muốn hỏi, như có điều muốn nói ấy. Thì ra, cô thật sự trông chờ một câu trả lời của anh.
"Anh Quân, anh không nhận được thư nào sao?"
Ngày ấy, anh hoàn toàn không hiểu rõ tâm ý của cô.
Mạc Đình Quân khóc nấc, anh tưởng mình điên mất, chùi nước mắt mãi vẫn không ngừng được, anh nhanh chóng đứng dậy lao ra ngoài như một bóng đen. Anh đi trong trời đêm, thành phố phồn hoa về đêm ngập ánh đèn mang theo hơi lạnh.
Anh đi trong đêm tối, anh cũng không biết mình đang đi đâu nữa, chỉ cố gắng đi trong đêm, mong mỏi có thể tìm thấy cô.
Người đàn ông ấy vừa đi vừa khóc, trong làn người tấp nập qua lại về đêm, anh đơn độc đứng giữa đám người, người người xa lạ lướt qua anh. Trong lớp người xa lạ, không có bóng dáng người anh thương.
Mạc Đình Quân đi mãi trong thành phố S, thành phố đầy xa hoa trán lệ, anh tìm mãi không nhìn thấy cô, ngẩn mặt nhìn sao trời một cách bất lực.
Năm tháng rồi, Lăng Nhữ Y, rốt cuộc em trốn ở nơi nào.
...
Bầu trời màu xanh, những đám mây trắng bay bay, Lăng Nhữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-gio-dong-am-ap/394330/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.