Lăng Nhữ Y quỳ trên sàn, đôi chân tê cứng, nhìn sang mấy người đang đứng ngoài cửa, gương mặt đỏ hoe nước mắt liên tục chảy xuống. Trái tim run rẩy làm cho cả cơ thể cô cũng tê dại, hai tay lạnh lẽo, đôi mắt vô thần nhìn anh. Cô khum người, hai tay chấp trước lồng ngực nắm lấy ngực áo của mình, cúi đầu khụy xuống, siết chặt ngực áo trong tay, nắm lại lồng ngực vỡ nát của mình.
Cô khóc đến mồ hôi ướt đẫm mái tóc, bê bết bi ai nhìn anh.
"Đình Quân..." Nhìn anh trong hàng nước mắt nóng hổi, đầu cô lắc dại, tứ chi run rẩy "Đứa nhỏ thì có lỗi gì chứ... Anh tha cho nó đi..."
Lăng Nhữ Y lấm lem nước mắt, bi thương nhìn người đàn ông mà cô yêu đến dại khờ.
"Anh đối với em như nào cũng được... Chỉ riêng đứa nhỏ... Em van xin anh... Tha cho nó đi... Anh muốn gì em cũng đáp ứng... Anh muốn chị quay về mà... Hu... Em tìm chị về cho anh mà, em lập tức tìm chị về cho anh... C... Cho nên... Anh tha cho nó... Đi mà..."
Mạc Đình Quân chỉ có lạnh mặt, con ngươi đen ánh lên tia bạc bẽo, giọng nói uy lực điều khiển những người phía sau.
"Còn đứng ngay ra đó làm gì?"
Người của Mạc Đình Quân gọi đến là mấy vị bác sĩ có kinh nghiệm làm ở bệnh viện trung ương mà Mạc Đình Quân là cổ đông lớn, cho nên tiếng nói của Mạc Đình Quân giống như mệnh lệnh đối với họ.
Nhưng nhìn cô gái quỳ gối chấp tay quỳ lạy Mạc Đình Quân, van xin anh đừng phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-gio-dong-am-ap/394299/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.