Đầu đau như búa bổ, Từ Hồng Quân nét mặt nhăn nhó, đôi mắt từ từ hé mở.
Anh không nhận ra đây là đâu, căn phòng trước mắt hoàn toàn xa lạ. Mơ hồ cảm nhận được sức nặng trên cơ thể mình, Từ Hồng Quân nhìn qua thấy cô gái tên Nguyệt Nhi đang nằm dựa trên ngực anh. Anh kéo tấm chăn ra, phát hiện hai người không một mảnh vải che thân.
Từ Hồng Quân hốt hoảng ngồi bật dậy, đẩy cô ta sang một bên. Nguyệt Nhi còn đang ngủ, bất ngờ bị anh hất mạnh kêu lên một tiếng.
- Chủ tịch, anh bị làm sao vậy?
Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt cau có của cô ta liền chuyển sang bộ dạng lẳng lơ, nụ cười giả lả. Nguyệt Nhi trườn người đến vuốt ve tấm lưng trần và bờ vai rộng của anh.
- Chẳng phải đêm qua hai chúng ta đã rất mặn nồng vui vẻ hay sao?
Câu nói vừa buông khỏi miệng, cổ tay cô đã bị bàn tay to khoẻ của Từ Hồng Quân siết chặt đau nhói.
- Cô câm miệng lại cho tôi.
Lời anh nói ra gằn từng chữ khàn giọng đến đáng sợ. Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả là ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đầy ghét bỏ.
- Đau quá... Anh bỏ tay em ra đi.
Từ Hồng Quân buông cổ tay Nguyệt Nhi ra, hai tay anh ôm đầu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Nhưng dù cố cỡ nào, điều cuối cùng anh nhớ được cũng chỉ là khoảnh khắc anh đứng dậy muốn rời khỏi quán bar.
Từ Hồng Quân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-noi-loi-yeu-anh/2572216/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.