Buổi tối hôm qua, Y Linh lên giường nằm rất sớm khi cơn buồn ngủ bất chợt ập đến lúc cô đang đọc dở quyển tiểu thuyết.
Đến giữa chừng tỉnh dậy, nhìn sang khoảng trống bên cạnh, anh vẫn chưa về. Cô đưa tay lấy điện thoại di động đang đặt trên tủ đầu giường. Một giờ hai mươi phút sáng.
Cô bấm vào tên anh trong danh bạ, định nhấn nút gọi nhưng rồi lại thôi.
Y Linh không muốn mình là loại phụ nữ thích trói buộc, gò ép người khác khiến Từ Hồng Quân cảm thấy mất đi sự tự do khi ở bên cô. Mọi thứ chỉ thật sự tốt đẹp khi xuất phát từ sự tự nguyện. Nếu anh muốn thì hẳn đã chủ động gọi cho cô.
Lúc nãy đang ngủ rất ngon, nhưng không hiểu tại sao từ lúc giật mình tỉnh dậy, Y Linh lại trằn trọc không ngủ tiếp được. Có một cảm giác bất an không rõ nguyên nhân tự dưng tìm đến. Mất rất lâu, cô mới lại chìm vào cơn say giấc.
Khi Y Linh chuẩn bị bước vào cuộc họp nội bộ với nhân viên ở cửa hiệu thì điện thoại của cô đổ chuông.
Tên của anh hiện trên màn hình. Cô nghe máy, bên kia đầu dây vẫn là giọng nói ôn hoà và dịu dàng của Từ Hồng Quân. Anh đi cả đêm không về khiến cô có chút không vui nhưng lại không có lý do gì để trách anh.
Buổi chiều khi cô về đến biệt thự đã thấy chiếc xe anh đi hôm qua đậu ở trong sân.
Lúc đi ngang qua thư phòng, cô nhìn thấy anh ngồi bên trong, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-noi-loi-yeu-anh/2572214/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.