Anh đưa tay ôm đầu, mơ hồ tỉnh dậy. Hơi men chếnh choáng vẫn chưa vơi đi hoàn toàn. Bây giờ đã là hai giờ chiều.
Từ Hồng Quân nhìn sang khoảng trống bên cạnh. Anh đưa tay chạm vào phần nệm lẽ ra là cô sẽ nằm ở đó. Hoàn toàn không có chút hơi ấm nào. Có lẽ Y Linh đã rời khỏi đây được một khoảng thời gian lâu rồi.
Anh nhìn thấy vết thương trên tay mình đã ngừng chảy máu. Vết thương trong lòng anh thì vẫn rất đau.
Từ Hồng Quân gác tay lên trán, nhắm đôi mắt lại. Những mảnh ký ức rời rạc của đêm khuya hôm qua vẫn còn trong đầu anh.
Những giọt nước mắt của cô khiến lòng anh thắt lại. Anh không muốn nhìn thấy cô phải khóc. Dù cho không thể tiếp tục bên nhau đi nữa, những tổn thương này vẫn là nên để một mình anh nhận hết.
Từ Hồng Quân chống tay xuống giường để đỡ lấy thân người uể oải ngồi dậy. Anh nhìn thấy chiếc phong bì màu vàng nhạt đặt trên nóc tủ đầu giường. Dấu niêm phong bên trên đã bị xé, đã có người từng mở nó ra. Từ Hồng Quân trút bỏ mấy thứ bên trong xuống mặt nệm. Một chiếc USB và mấy tấm ảnh đầy vết hằn nhăn nhúm do bị vò mạnh rồi vuốt thẳng lại. Trong một phút chốc, anh sững người, cơ mặt cứng đơ không bộc lộ nổi cảm xúc.
Y Linh, em đã biết chuyện này từ khi nào? Em đã biết vẫn vờ như không biết. Rốt cuộc thì em giấu anh bao nhiêu chuyện? Anh thật sự không hiểu được em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-noi-loi-yeu-anh/2572200/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.