Thái Y Linh đem theo chiếc dù nhỏ, bấm thang máy đi xuống tầng dưới.
Cô đã quyết định leo lên giường nằm trở lại nhưng đặt lưng xuống rồi mới biết chẳng tài nào ngủ nổi.
Thật khó chịu làm sao. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh.
Bị thứ tình cảm không rõ ràng giằng xé trong lòng, lý trí của Y Linh chỉ chịu nhường một bước chứ không cam lòng chịu thua hoàn toàn.
Từ Hồng Quân áo quần ướt sũng, cả thân người cao lớn của anh tái đi vì cái lạnh buốt của cơn mưa nửa đêm. Đôi mắt tối màu u ám như sáng lên khi nhận ra Y Linh đang đi đến trước mặt anh. Đôi môi khẽ run, giọng anh nói nghe rõ sự vui mừng trong đó:
- Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.
- Theo tôi lên nhà đi.
Thái Y Linh không biểu lộ cảm xúc, chỉ nói ra một cách vô cảm rồi xoay người bước đi.
Cô đứng nhìn Từ Hồng Quân ngồi trong phòng khách nhà mình, bộ dạng ướt như chuột lột. Khuôn mặt và những đầu ngón tay của anh đã tái nhợt. Nước từ khắp nơi trên cơ thể anh vẫn đang rỉ từng giọt xuống đọng thành vũng trên nền nhà.
Y Linh làm bộ mặt khó chịu, cố gắng che đậy cảm xúc xót xa trong lòng.
- Anh cũng lớn rồi, sao lại hành động như trẻ con vậy. Thật chẳng ra làm sao.
Từ Hồng Quân cười, chụp lấy chiếc khăn bông lớn được cô quăng cho.
- Anh cũng hết cách rồi. Là em nhất quyết không chịu gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-noi-loi-yeu-anh/2572196/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.