Sáng sớm, tôi lại một mình đi xe buýt tới công ty. Đang xuống mua café, uống cho tỉnh ngủ, tôi mua cho anh một ly, chỉ là muốn bù lỗi sau vài lời lớn tiếng tối qua. Tôi đến văn phòng vắng tanh không có một ai. Bước tới phòng làm việc của anh, tôi đặt ly cà phê lên bàn. Quay ra tôi nhắn tin cho anh: "Hôm nay hàng anh hay mua, sớm quá chưa mở nên mình uống chỗ em hay uống nhé!". Anh cũng đồng ý còn hỏi tôi trưa nay ăn gì không để đặt. Tôi bảo chưa nay anh qua họp với bên nhà sản xuất thì mang cơm đi mà ăn cho chắc bụng còn tôi ở lại văn phòng ăn gì cũng được. Kiệt có thiện chí còn nhắc nhở tôi đi ăn với đồng nghiệp cho có bạn có bè để biết nhau chứ cứ một mình thế anh không an tâm... Sáng ra đã được ấm lòng.
Một lúc sau chị quản lý của anh tới, chúng tôi cũng nói chuyện với nhau qua một hai câu. Vì ngày trước khi còn làm việc cho nhà đài, nhà biên chúng tôi cũng đã vài lần gặp nhau bàn hợp đồng và xây dựng nội dung cho anh nên chị cũng rõ tính chất công việc của tôi. Chị cũng hỏi tôi nghỉ ngang nghề viết như vậy tức là cả đởi không viết truyện nữa sao. Tôi im bặt đi rồi mới đáp: "Em chẳng rõ là một đời hay bao lâu nhưng hiện tại trong kế hoạch của em là chưa có cuốn truyện nào được xuất bản.". Chị còn trêu tôi:
- Hai chị em mình cùng công ty ấy, sau này em có ra mắt sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-den/1010825/chuong-10.html