Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới văn phòng công ty anh làm. Lần đầu, thử một vai trò mới, công việc mới, nghành nghề mới, tôi chấp nhận bỏ lại những địa vị - danh tiếng mà tuổi trẻ gửi tới. Dù gì tôi cũng đã 25 – không còn trẻ nữa, nhoáng cái cũng sẽ chạm tới mốc 1/3 đời người.
Không đợi anh sang gõ cửa nhà tôi. tôi đi từ rất sớm. Một mình đi bộ ra trạm xe buýt, tôi tạt qua hàng cả phê trên phố, mua một ly đem theo. Ngồi trên xe tôi nhớ lại ngày trước khi mới bắt đầu được chị Hà quản lý, hai chị em lúc nào cũng uống một ly café dưới cổng tòa soạn lấy may. Mới đầu tập uống, tôi lúc nào cũng gọi 50% sữa nhưng lâu dần lượng sữa giảm đi đáng kể. Những ngày phải làm chương trình lễ Tết cuối năm khiến tôi stress tới mức uống 100% café đen, những đêm đó thức trắng. Nên về quê họ hàng cũng trêu tôi là "con bé này 30 chưa chịu cắt khẩu"... Hình như đó là "thói màu" của người theo nghệ thuật chúng tôi hay dịch chuyển theo. Nó cũng thấm vào thói quen của tôi mất rồi. Lúc nãy theo thói cũ, tôi sẽ gọi hai ly mang đi nhưng tôi nhận ra hôm nay đường mình đã thay đổi, làm gì có ai cùng uống giống mình nữa.
Tôi đến văn phòng, cửa không khóa. Đẩy cửa kính đi vào trong vì nghe bảo vệ tòa nhà nói văn phòng đêm qua có người ở lại tăng ca không về nên không khóa, mọi cửa sổ đều được kéo rèm kín. Ở góc phòng, có người ngóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-den/1010824/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.