Sáng hôm đó Quân Dao dậy sớm, có lẽ tối qua ngủ ngon nên tinh thần trông rất phấn chấn.
Cô thong thả bước xuống lầu, nhìn quanh biệt thự, lại hỏi thím An. Quân Dao thầm cảm thán tinh thần làm việc của Viên Lục, sớm như vậy đã không thấy bóng dáng đâu, bình thường thì đến tận khuya mới về.
Ăn sáng xong không có gì làm, Quân Dao nảy ra một ý, muốn lên đến nơi cao nhất của biệt thự này mà tha hồ tận hưởng.
Tầng thượng Lục Đình có thể từ phòng ngủ của Viên Lục đi ra. Diện tích của biệt thự lớn, tầng ba chỉ có phòng của Viên Lục và một phòng làm kho chứa đồ linh tinh, phần còn lại đều là khuôn viên sân thượng thì cũng đủ hiểu nơi này rộng cỡ nào.
Sân thượng được thiết kế rất hiện đại, một gian buồng được dựng lên bằng kính cao, chính giữa đặt một bộ sofa, không có cửa, chỉ có rèm kéo bằng lụa, mỗi khi gió lùa vào rèm lụa có thể bay vào mặt người ngồi bên trong.
Bên ngoài là khoảng trống lót gạch đá trông cực kỳ sạch sẽ, có đặt một bàn nướng chưa dùng bao giờ. Chỉ có điều, sân thượng rộng rãi thoáng đãng như vậy lại không có lấy một nhành cỏ cây, đúng là mất đi nửa linh hồn.
Vậy nên, sau một hồi tham quan suy xét, nàng tiểu thư yêu hoa cỏ quyết định sẽ trồng một ít hoa cỏ, nhưng trước tiên cần phải có sự đồng ý của chủ nhà.
May mắn thay chủ nhà khá dễ tính, cũng không quan tâm lắm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-anh-nhan-ra/2931538/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.