🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
iêu Tinh cùng Ôn Bình đến cửa hàng bánh ngọt gần đó.Ôn Bình vẫn thích ăn đồ ngọt như trước đây. Tiêu Tinh còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ông nội mua bánh ngọt cho cô là lại bị Ôn Bình ăn mất. Anh ta vừa ăn bánh, vừa nghiêm túc nói với cô: “Con gái không được ănđồ ngọt, béo quá không ai lấy đâu. Thầy ăn cho em, em phải cảm ơn thầy”.
Tiêu Tinh giương mắt nhìn anh ta ăn sạch đồ ăn của mình, còn mình thì ôm bụng đói tô màu cho bức tranh vừa hoàn thành.
Hồi ấy cô chỉ cao một mét, Ôn Bình chỉ cần một tay là có thểnhấc bổng cô lên, dễ dàng như túm một con gà con. Tiêu Tinh không thểphản kháng, chỉ có thể ấm ức trút tất cả mọi nỗi tức giận vào việc tômàu.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì hồi nhỏ bị thầy gia sư ác độc nàygiày vò quá lâu nên cô mới hình thành tính cách ngoan cường, dù gặp bấtkỳ khó khăn gì cũng đều có thể nghiến răng chịu đựng.
“Gọi đồ ăn đi, sao em lại ngây ra thế?”. Ôn Bình giơ ngóntay, đưa đi đưa lại trước mặt Tiêu Tinh, nhếch mép cười, “Mười năm không gặp rồi, sao em vẫn như thế, có lớn mà không có khôn?”.
Tiêu Tinh lườm anh ta, lấy menu trên tay nhân viên phục vụvà bắt đầu lật giở. Cô ngẩng đầu, đang định hỏi anh ta ăn gì thì thấy Ôn Bình ngồi đối diện vừa nhanh tay giở menu vừa nói với nhân viên phụcvụ: “Một bánh dừa, kem sữa dứa, bánh đậu đỏ, bánh trứng khoai môn, kemtươi, xoài dầm nếp cẩm… Thế này đã, nếu không đủ sẽ gọi thêm”. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tinh, anh ta hỏi thêm một câu, “Tiêu Tinh, emmuốn ăn gì?”.
“Chẳng phải là thầy đã gọi cho em rồi sao?”. Nếu nhớ không nhầm thì anh ta đã gọi sáu món rồi?
“Những món này đều là thầy ăn, em muốn ăn gì dĩ nhiên là do em gọi”. Ôn Bình cười rất vô tội.
Tiêu Tinh run run khóe miệng, ngượng ngùng mỉm cười với nhânviên phục vụ đang tròn mắt nhìn, “Tôi muốn một cốc trân châu đu đủ”.
“Không cần gọi thêm gì nữa sao?”. Nhân viên phục vụ không kìm được nhìn Ôn Bình.
“Ha ha, một cốc là đủ rồi”.
“Được ạ, xin quý khách chờ một chút”.
Chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn. Trước mặt TiêuTinh chỉ có một khay, trước mặt Ôn Bình bày sáu khay, đủ loại màu sắckiểu dáng, trông rất phong phú.
Những người đến đây ăn đều chỉ gọi hai suất, sáu suất đồ ănxếp đầy bàn của Ôn Bình nhanh chóng trở thành tiêu điểm của cửa hàng.Rất nhiều người không kìm được tò mò nhìn họ, đặc biệt là cô gái bàn bên cạnh, cứ lén nhìn Ôn Bình mãi.
Anh ta cũng thật không biết xấu hổ. Làm gì có người nào ăn đồ ngọt như anh ta, giống hệt con lợn bị bỏ đói.
Tiêu Tinh bị những ánh mắt tò mò soi mói, lẳng lặng cúi đầuăn trân châu. Ôn Bình ngồi đối diện không hề bận tâm đến ánh mắt củanhững người xung quanh, thản nhiên xúc từng thìa từng thìa một, vẻ mặtrạng rỡ đầy hưởng thụ.
Nam tiến sĩ mỹ thuật thích ăn kem… Nghĩ thế nào cũng thấy thật biến thái.
Tiêu Tinh thầm đưa ra kết luận trong lòng.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Ôn Bình cũng giải quyết xong bàn đồăn, nho nhã lấy giấy ăn lau miệng, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười nói vớiTiêu Tinh: “Sao không nói gì? Gặp thầy nên e thẹn à? Tôi nhớ da mặt emdày lắm mà, hồi nhỏ đã giống như con thỏ điên cuồng, sao đột nhiên hômnay lại dịu dàng thế?”.
Tiêu Tinh nhếch mép, lạnh lùng nói: “Thấy thầy ăn vui vẻ như vậy, em ngại không muốn làm phiền”.
“Ồ? Vậy sao?”. Ôn Bình mỉm cười, nói với giọng điệu đầy ẩn ý, “Sao thầy lại nghĩ là tâm trạng của em không tốt nhỉ? Có phải là vì lúc nãy cãi nhau với anh chàng kia không? Hình như lúc đi ngang qua hànhlang thầy nghe thấy anh ta mắng em”.
Tâm trạng không tốt? Rõ rệt đến vậy sao?
Tiêu Tinh vội vàng chỉnh lại tóc để che giấu cảm xúc, chuyển chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, bây giờ thầy dạy trường nào?”.
“Thầy dạy ở học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều, ba năm trướcthầy đến đây làm việc, gần đây được lên làm giáo viên hướng dẫn caohọc”.
“Khụ khụ…”. Tiêu Tinh bị hóc trân châu.
Ôn Bình lạnh lùng nhìn cô: “Sao, thầy làm giáo viên hướng dẫn cao học lạ lắm sao?”.
“Vâng”, Tiêu Tinh gật đầu, “Thật không ngờ thầy có thể hướng dẫn thạc sĩ”
. “Dĩ nhiên, em tưởng thầy sẽ dạy trẻ con mười tuổi ngu ngốc mãi sao?”.
Tiêu Tinh không bận tâm đến lời chế nhạo của anh ta, nghiêmtúc nói: “Đúng lúc em đang chuẩn bị đầu năm sau thi thạc sĩ, nếu thầy đã dạy ở học viện mỹ thuật, thầy có thể cho em một vài lời khuyên về giáoviên hướng dẫn nào tốt được không? Lần trước đi phỏng vấn em gặp một tên cặn bã, vẫn còn ám ảnh với cụm từ giáo viên hướng dẫn”.
“Giáo viên hướng dẫn nào tốt à?”. Ôn Bình cúi đầu, vờ làm ra vẻ suy ngẫm, một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỉ vào mũi mình và nói, “Thầy Ôn rất được”.
Tiêu Tinh gườm gườm nhìn anh ta, “Em nghiêm túc đấy”
. “Thầy cũng nghiêm túc”. Ôn Bình nhìn cô với ánh mắt chânthành, “Em có thể suy nghĩ thi vào học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều.Thú thực học viện mỹ thuật của đại học Hoa Kiều được coi là học viện mỹthuật tốt nhất ở đây. Hơn nữa năm ngoái trường đại học Hoa Kiều mới xâydựng một tòa nhà cho học viện mỹ thuật, cơ sở vật chất rất tốt. Trườngcủa thầy còn có quan hệ hợp tác thân thiết với rất nhiều trường ở nướcngoài, đặc biệt là học sinh của học viện mỹ thuật có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài giao lưu, học tập”.
Sao nghe quen thế nhỉ? Đây hoàn toàn là những lời trên thông báo tuyển học sinh, không sai một từ nào. Tiêu Tinh nhìn anh ta, khôngcòn gì để nói, “Em rất muốn học ở đại học Hoa Kiều, nhưng rất khó thivào đó…”.
“Em ôn tập chăm chỉ vào, qua được điểm chuẩn là được, không cần lo thi phỏng vấn”.
“Thật ạ?”. Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Học sinh của tôi, thực lực thế nào lẽ nào tôi không biếtsao?”. Hiếm khi thấy Ôn Bình nghiêm túc, “Tôi đã nói rồi, tuy em ngốcnhưng có một chút tài năng hội họa. Giáo viên ở đại học Hoa Kiều đều rất thích những học sinh có tài năng, có tiềm lực, ngốc một chút cũng không sao”.
Trước sự khích lệ của ánh mắt dịu dàng của anh ta, cuối cùngTiêu Tinh nghiến răng gật đầu: “Được, còn ba tháng nữa, ngày mai em sẽbắt đầu đóng cửa ôn tập!”.
“Ừ, như thế mới đúng, dốc hết sự hận thù của em với tôi hồicòn nhỏ ra ấy”. Tiêu Tinh ngượng ngùng mỉm cười, “Hồi nhỏ không hiểuchuyện…”.
“Không sao, tôi không thù dai đâu. Em chỉ dùng màu đỏ bôi vào chỗ ngồi của tôi, để trông nó như vết máu thôi mà”. Ôn Bình nhếch mép,vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Thanh toán”.
“Để em trả, để em trả”. Tiêu Tinh vội vàng lấy ví tiền, muốnlấy lòng người “bạn học” tương lai này để xoa dịu những trò nghịch ngợmquái đản hồi nhỏ.
Ôn Bình gạt tay cô lại, đưa cho nhân viên phục vụ một tấmthẻ: “Khách sáo cái gì. Tôi là khách hàng thường xuyên ở đây, có thẻ hội viên”. Tiêu Tinh ngập ngừng cất ví tiền đi. Một người đàn ông làm thẻhội viên của cửa hàng đồ ngọt. Rốt cuộc anh ta thích ăn những đồ ăn ấyđến mức nào?
Sau khi quẹt thẻ, hai người cùng đi ra ngoài. Bên ngoài trờiđã tối, đèn đường đều bật sáng. Dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường,cuộc sống về đêm ở đô thị phồn hoa mới vừa bắt đầu. Dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh của khách sạn đang tổ chức dạ hội ở cách đó không xa dần trởnên nhạt nhòa.
Ở đó đang diễn ra cuộc vui xa hoa ngây ngất, mặc dù vừa mớibước ra khỏi đó nhưng lúc này nhìn lại, cô có cảm giác xa lạ như khôngthể với tới.
Ánh mắt vô tình dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, nhìnthoáng qua đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Biển số xe đã ghi sâutrong lòng, từng con số đều khiến người ta chói mắt.
Đó là chiếc xe của Thẩm Quân Tắc, vẫn đỗ ở chỗ cũ, xem ra anh vẫn đang vui vẻ trong buổi dạ hội, lúc này vẫn chưa về nhà. Có lẽ vẫnđang khiêu vũ với Phương Dao? Hoặc là với một bạn nhảy xinh đẹp hơnchăng? Cho dù là ai, chỉ cần đứng cùng với anh thì cũng đều trở thànhtiêu điểm của buổi dạ hội.
Tiêu Tinh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ cúi đầu đi về phía lối ra. Ôn Bình đi theo cô, khẽ hỏi: “Em muốn về nhà sao?”.
“Vâng”.
“Tôi đưa em về”.
“Không cần đâu”, Tiêu Tinh khẽ từ chối, “Em sống cách đây không xa lắm, em tự đi về cũng được”.
“Thôi được”, Ôn Bình mỉm cười, lấy chiếc điện thoại trong túi áo, “Để lại số điện thoại đi, có chuyện gì còn liên lạc”.
“Được”.
“Vậy tôi về trước đây, bên kia còn có người bạn đang chờ tôi”. Ôn Bình chỉ tay về phía khách sạn nơi tổ chức dạ hội.
Tiêu Tinh gật đầu, vẫy tay và nói: “Thầy đi đi, tạm biệt”.
Tiêu Tinh dõi theo bóng Ôn Bình, sau đó mới cúi đầu, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
Tối nay cô không muốn quay về căn nhà đó một chút nào, càngkhông muốn đối diện với Thẩm Quân Tắc. Căn nhà đó vốn không phải là củacô, vừa cãi nhau một trận, lại còn mặt dày quay về, cô không làm đượcđiều đó.
Nhưng chỗ bố mẹ cũng không tiện về, tự nhiên chạy về nhà, một người vốn tính lạnh lùng như mẹ chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây, thậm chí mắng một trận té tát. Cô không muốn tự chuốc họa vào thân.
Tiêu Tinh đi lang thang một mình trong ga tàu điện ngầm, đột nhiên cô phát hiện mình không còn nơi nào để đi.
Khoảng thời gian này cô chỉ sống cùng với Thẩm Quân Tắc, suýt chút nữa thì coi đó là nhà của mình. Thực ra nghĩ lại, mặc dù căn nhàđó rất đẹp nhưng cũng chỉ là nơi hai người sống chung tạm thời để haibên gia đình yên tâm mà thôi. Thẩm Quân Tắc có thế giới riêng của anh,chẳng qua anh trở về căn hộ ấy sau mỗi giờ đi làm chỉ là để cố làm ra vẻ trong mắt người ngoài, họ là cặp vợ chồng rất tình cảm.
Trên thực tế, cô thậm chí không hiểu được một phần tư con người Thẩm Quân Tắc.
Từ khi kết hôn đến nay, thái độ của anh rất dịu dàng, chưabao giờ mắng cô, vì thế… hôm nay cô mới thấy buồn vì sự trách mắng củaanh?
“Không biết nhảy còn chạy đi trổ tài, em có biết là ngườikhác đang cười nhạo em không? Chưa được mười bước lại giẫm vào chânngười ta, loạng chà loạng choạng ra thể thống gì? Em đang khiêu vũ haylàm trò cười cho người ta hả?”.
Lời nói lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô.
Vì anh mà cô chịu đựng cách trang điểm kỳ cục này, mặc dùkhông quen nhưng vẫn đi giày cao gót, cùng anh tham gia dạ hội, bối rốitrong đám người xa lạ, sợ mình làm sai chuyện gì sẽ bị người ta cườinhạo, làm anh mất mặt.
Trốn trong góc, lặng lẽ nhìn anh khiêu vũ với Phương Dao, hai người phối hợp thật ăn ý, bước nhảy thật đẹp mắt. Cô cũng chỉ biếtngưỡng mộ, ai bảo cô là thiên kim nhà quê, hoàn toàn không biết điệunhảy này?
Vểnh tai nghe những lời bàn tán của những người xung quanh,“Thẩm Quân Tắc và Phương Dao là thanh mai trúc mã”, “Họ thật đẹp đôi”,“Vì sao anh ấy lại lấy Tiêu Tinh?”, “Anh ấy và Phương Dao không đến bênnhau thật là đáng tiếc”… Bực tức trong lòng nhưng không thể nói một câu.
Cố gắng kìm nén nỗi ấm ức nhưng cuối cùng bị anh vô cớ mắngcho một trận. Bây giờ lại mặc bộ quần áo kỳ quặc này lang thang trong ga tàu điện ngầm, bị người qua kẻ lại chỉ trỏ bàn tán…
Hôm nay cô đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
Tiêu Tinh khịt mũi, lấy điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỳ Quyên.
“A lô, tìm tao có chuyện gì?”. Phong cách nói chuyện của Kỳ Quyên vẫn ngắn gọn súc tích như thế.
Mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy như thế này sẽ bị người qua kẻlại chỉ trỏ. Tiêu Tinh lẻn đi tìm một góc nào đó rồi trốn vào, khẽ nóichuyện với Kỳ Quyên, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Tiểu Quyên, tao cóthể đến chỗ mày ở mấy ngày được không?”.
“Cô nàng đáng thương, mày lại sao rồi? Hai đứa cãi nhau hay bị bố mẹ ép bỏ nhà ra đi?”.
“Nói thẳng thừng như thế làm gì, tao nhớ mày không được sao?Nói thế nào mày cũng là bạn gái tin đồn của tao”. Tiêu Tinh khẽ lẩmnhẩm, “Tao đến chỗ mày được không? Tao không có chỗ nào để về…”.
“Không vấn đề, đến đi. Mày đi tàu điện ngầm đến trạm Tây Sơn thì xuống, tao ra đón mày”.
“Ừ, lát nữa gặp”.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua đã thấy Kỳ Quyênđi giày cao gót, đứng thẳng đơ ở đó không nhúc nhích, như cây cột chỉđường hình người, cứ như là sợ Tiêu Tinh không nhìn thấy cô sẽ lạc đường vậy.
Tiêu Tinh tươi cười bước lại, khẽ vỗ vai cô, “Này, mày làm tượng đấy à?”.
Kỳ Quyên quay sang, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Tiêu Tinh từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn một lần nữa từ chân lên đầu.
Tiêu Tinh bị ánh mắt giống như tia lazer của cô làm lạnh buốt sống lưng, không kìm được nói: “Mày nhìn gì?”.
Kỳ Quyên nhìn cô chằm chằm, “Sao mày lại ăn mặc như thế này,lên sân khấu biểu diễn à? Sặc, toàn thân đều là kim cương lấp lánh, mắttao sắp bị mày làm cho mù rồi!”.
Mặt Tiêu Tinh biến sắc, cô khẽ nói: “Tao cùng anh ta tham dự dạ hội, vì thế mới mặc như thế này”.
Nghe cô nói như vậy, Kỳ Quyên cũng đoán ra bảy, tám phần. Mặc dù Tiêu Tinh là cô nàng mơ hồ, nhìn thì có vẻ nhí nhảnh hồn nhiên, vôtâm vô tính nhưng bên trong thì rất ngoan cường, gặp bất kỳ khó khăn gìcô cũng nghiến răng chịu đựng. Bây giờ đã đến mức phải chạy đến nhà chịem tốt để tránh nạn, chắc chắn là giữa cô và Thẩm Quân Tắc đã xảy ra vấn đề gì khó giải quyết, trong lòng đang cảm thấy khó chịu.
Tính cách lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc chắc chắn khiến TiêuTinh phải chịu ấm ức. Quả nhiên cô nàng ngốc nghếch này đúng là ngườichậm chạp trì trệ, giống hệt suy đoán của cô.
Kỳ Quyên ngầm hiểu trong lòng nên cũng không hỏi nhiều, nắmtay Tiêu Tinh và nói: “Được rồi, đến chỗ tao, thích ở mấy ngày thì ở”.
“Ừ, cảm ơn mày”. Mặc dù Tiêu Tinh đang cười nhưng Kỳ Quyên lại thấy nụ cười gượng gạo của cô thật sự rất khó coi.
Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Thị kéo dài đến tận mười giờ tối. Thẩm Quân Tắc là chủ nhân của buổi dạ hội này, vì phép tắc lễ nghi nênanh phải ở lại đến cuối cùng. Nhìn khách khứa lần lượt ra về, đại sảnhvốn lộng lẫy, náo nhiệt dần trở nên nháo nhác, lộn xộn, tâm trạng củaanh cũng có chút hụt hẫng.
Đưa Tiêu Tinh đến tham dự buổi dạ hội này vốn là muốn cô hiểu thêm về thế giới của mình, muốn giới thiệu cô với các bạn của mình.Không ngờ cuối cùng lại chia tay trong buồn bã, thậm chí còn nhắc đếnhai chữ “ly hôn”.
Không biết vì sao anh lại cố chấp muốn kéo Tiêu Tinh vào thếgiới của mình một lần, làm như thế hai người mới xích lại gần nhau hơn.
Anh đã từng tham gia rất nhiều buổi dạ hội như thế này, mọingười thường tươi cười nói chuyện với nhau, bạn bè làm ăn, đối thủ trênthương trường, lúc nâng ly chúc tụng vẫn tươi cười hớn hở, nhưng chưabao giờ thấy nụ cười trong đôi mắt. Ngoài miệng nói những lời khách sáonhưng trong lòng thì lại toan tính đủ điều. Anh quen rồi nên thấy rấtbình thường, uống với người ta ly rượu, nhảy một điệu, hoàn toàn chỉ làđối phó. Sau khi buổi dạ hội kết thúc sẽ đường ai nấy đi, không ai cònnhớ ai, lần sau gặp lại nói câu “lâu lắm không gặp”, thân thiết như bạncũ lâu năm không gặp.
Những tình huống như thế chẳng qua chỉ là xã giao giả tạo,anh đã quá quen với điều đó. Bao nhiêu năm nay, một mình đối mặt vớinhững tình huống này, anh luôn bình tĩnh tự tin, ung dung linh hoạt.
Chỉ là bên cạnh anh chưa bao giờ có bạn nhảy.
Nhưng hôm nay lại có một chút khác biệt. Anh đưa Tiêu Tinhcùng đi, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng, giống như con sói đưa mộtchú thỏ vào rừng, bảo vệ chu đáo, dù là một phút cũng không muốn cô rờikhỏi tầm mắt của mình.Sợ cô bị những tên công tử phong lưu ức hiếp, sợcô không thích không khí ở đây, thậm chí sợ cô sẽ vì thế mà rời xa mình.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, nghe những người đókhông ngừng một câu “bà Thẩm” hai câu “bà Thẩm”, nghe những người đókhen họ là trai tài gái sắc rất đẹp đôi, cho dù biết đối phương chỉ nóixã giao nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thích thú.
Sánh vai cùng với Tiêu Tinh, vì sao lại có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ ấy?
Lẽ nào thật sự đã thích cô?
Thẩm Quân Tắc cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt trên tay, đôi lông mày nhíu lại. Những lời Phương Dao vừa nói giống như ném một hònđá xuống mặt hồ vốn đã lăn tăn sóng gợn, khiến lòng anh không thể thanhthản được. Một người từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghiêm túc như anh rấtít khi được con gái yêu thích. Hồi học trung học, để chuẩn bị ra nướcngoài nên anh chỉ tập trung vào việc học. Những cô nữ sinh trước mặt,xinh đẹp hay không xinh đẹp, trong mắt anh chẳng qua chỉ là hai chữ “nữsinh”, không có gì khác biệt.
Ra nước ngoài, vừa đi học vừa theo ông nội tham gia vào việclàm ăn của nhà họ Thẩm. Bao nhiêu năm xông pha trên thương trường, đãtừng đến rất nhiều nơi, đi qua rất nhiều con đường, gặp rất nhiều mẫuphụ nữ nhưng không có một mối tình thật sự nào.
Chỉ có duy nhất một lần tạm coi là yêu. Đó là đối tượng xemmặt ông nội giới thiệu. Nghe nói cô gái ấy trúng tiếng sét ái tình vớianh, ngày nào cũng gọi điện hẹn anh đi dạo phố, xem phim, về sau lạikhông như ý, tức giận chạy đến nói: “Thẩm Quân Tắc, rốt cuộc trong lònganh có em không? Anh không bao giờ biết chủ động gọi điện cho em sao?”.Thẩm Quân Tắc nghi ngờ hỏi lại: “Em gọi cho anh và anh gọi cho em cũngchỉ nói những chủ đề ấy, chẳng phải kết quả đều giống nhau sao?”. Cô gái ấy tức giận bỏ đi, lại còn nói anh trước mặt ông nội. Thẩm Quân Tắcnhíu mày, thầm nói: Con gái thật là phiền phức. Cậu em trai Thẩm QuânKiệt thường nói anh là tảng đá, cạo trọc đầu là có thể xuất gia làm hòathượng. Thẩm Quân Tắc không bận tâm đến điều đó, vẫn sống cuộc đời độcthân tự tại. Không phải lao tâm khổ tứ chuẩn bị quà cho “cô bạn gái” khó chiều, đối với anh mà nói có thể giảm bớt không ít gánh nặng.
Đến tận khi sự xuất hiện của Tiêu Tinh làm đảo lộn tất cả mọi sự sắp đặt của anh. Đến bây giờ ngay cả trái tim lạnh lùng cũng trở nên rối bời.
Phương Dao bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng ThẩmQuân Tắc ngồi một mình trong góc. Anh cầm ly rượu vang trên tay, đangcúi đầu suy nghĩ điều gì đó, dường như gặp phải vấn đề nan giải, khôngngừng nhăn nhó nhíu mày.
Phương Dao không kìm được mỉm cười trêu chọc, “Lại cau mày rồi, lông mày của cậu sắp rụng rồi đấy”
. Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn cô rồi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi, mình đưa cậu về”.
Hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, Thẩm Quân Tắc muốn ngồi vàoghế lái nhưng lại bị Phương Dao ngăn lại, “Hôm nay cậu uống không ít, để mình lái cho”.
Thẩm Quân Tắc đứng đó không nói gì. Phương Dao lại cười nói:“Cậu không sợ bị cảnh sát bắt vào đồn nhưng mình sợ ngày mai phải lêntrang nhất. Kỹ thuật lái xe của mình tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, được rènluyện qua những lần trốn paparazzi, yên tâm đi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, gật đầu rồi quay người bước về phíaghế lái phụ, mở cửa lên xe. Quả thực hôm nay anh uống không ít, ngoàinhững người khách sáo mời rượu, phần lớn là uống thay Tiêu Tinh. Lúc đầu vẫn chưa thấy khó chịu, lúc này Phương Dao nói như vậy, đột nhiên menrượu trong dạ dày bắt đầu cuộn lên, khó chịu như bị thiêu đốt.
“Sao thế?”. Phương Dao ngồi vào xe, liếc nhìn anh, “Muốn nôn thì bây giờ đi đi, đừng có mà nửa đường nôn trên xe”.
Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn người bạn thân lúc nào cũngmuốn xỏ xiên mình, im lặng một lúc rồi mới nhắm mắt, thở dài, ngả ngườivào ghế, khẽ nói: “Lái xe đi, mình không sao”.
Thấy anh ngoan cố ngang ngạnh, Phương Dao cũng không nói nhiều, mỉm cười rồi khởi động xe.
Chiếc xe chầm chậm đi trên đường, đến chỗ rẽ, Phương Dao lạihỏi: “Đúng rồi, bây giờ cậu sống ở đâu? Mình nên lái xe về hướng nào?”.
“Khu Nguyệt Hoa, ở phía quảng trường Thời Đại”.
Phương Dao sững người, quay sang nhìn anh với ánh mắt hoàinghi, “Nguyệt Hoa? Đó chẳng phải là biệt thự nhỏ năm ngoái cậu mua, dựđịnh sau này sẽ đưa vợ con đến đó sống…”. Giọng nói bất chợt ngừng lại,chỉ thấy đột nhiên Thẩm Quân Tắc mở mắt, nhìn cô với ánh mắt sắc nhọnlạnh lùng, dường như cô nói trúng điểm yếu của anh.
Phương Dao nhún vai, “Thôi được, mình không nói nữa”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi lại nhắm mắt, từ từ ngảngười vào ghế, lạnh lùng nói: “Mình đưa Tiêu Tinh đến đó sống rồi. Cậukhông cần phải nói vòng nói vo như thế. Mình thừa nhận, mình đối với côấy…”. Anh ngừng một lát, cẩn thận chọn lọc từ ngữ, cuối cùng mới khẽnói, “Mình đối với cô ấy có chút đặc biệt”.
Nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra “có chút đặc biệt”?
Thấy Thẩm Quân Tắc nhắm mắt, Phương Dao không nhịn được cười.
“Cậu cười cái gì?”.Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói.
Phương Dao càng buồn cười hơn nhưng ngoài miệng lại vờ làm ra vẻ vô tội: “Haizz, chẳng phải cậu nhắm mắt sao? Mắt nào nhìn thấy mìnhcười?”.
“Hứ”, Thẩm Quân Tắc khó chịu nhíu mày, “Không cần nhìn cũngđoán được. Sở thích của cậu chẳng phải là cười nhạo người khác sao? Được rồi, cười đủ rồi thì lái xe cẩn thận cho mình”.
“Được được được, mình đâu dám cười cậu”. Phương Dao ngừng một lát rồi nghiêm túc nói, “Mình thật sự mừng thay cho cậu, cậu độc thânbao nhiêu năm rồi, có thể tìm được một cô gái như Tiêu Tinh cũng coi làcái phúc của cậu”.
“Phúc cái gì, lúc nào cũng gây chuyện, đầu óc trì trệ lạisuốt ngày nghĩ lung tung”, Thẩm Quân Tắc cười khẩy, “Cô ta đúng là saochổi của mình”. Anh ngừng một lát rồi khẽ nói, “Đúng là… đồ ngốc”.
Ngoài miệng nói là đồ ngốc nhưng giọng nói không hề có mộtchút trách móc nào, ngược lại ẩn chứa sự yêu chiều. Nói xong ngay cả bản thân anh cũng thấy sững sờ.
Thẩm Quân Tắc vốn không thấy say, ngồi trên xe ngủ một lúc,sau khi về đến nhà lại thấy đau đầu khó chịu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Phương Dao rất nghĩa khí, nghiến răng dìu Thẩm Quân Tắc caolớn vào phòng ngủ, cởi giày, đặt anh xuống giường. Thẩm Quân Tắc chỉthấy đầu đau như búa bổ, hình như còn bị sốt, mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt tay Phương Dao, khẽ gọi tên Tiêu Tinh.
“Tiêu Tinh, đừng đi…”.
“Được được, không đi không đi, cậu bỏ tay ra, tay mình sắpgãy rồi! Ặc”. Phương Dao nhăn nhó gỡ tay anh ra, lấy khăn lạnh đắp lêntrán anh, miệng không ngừng phàn nàn, “Sau này việc nặng nhọc này để vợcậu làm. Mình ghét nhất là giải quyết hậu quả, làm chuyện tốt không đểlại tên không phải là tác phong của mình”. Cô vừa nói vừa rót một cốcnước đặt trên đầu giường của anh.
“Mình đi đây, cậu chú ý nghỉ ngơi”. Thấy anh say không biết gì, Phương Dao cũng không chờ anh trả lời mà đóng cửa bỏ đi.
Sau khi Phương Dao ra về, Thẩm Quân Tắc cứ ngủ mê man. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hình như anh nhìn thấy Tiêu Tinh.
Anh nhìn thấy Tiêu Tinh ướt như chuột lột ở sân bay, TiêuTinh đứng trước cửa nhà họ Thẩm nguyền rủa anh bị tiêu chảy, Tiêu Tinhcảm kích nói lời cảm ơn anh, Tiêu Tinh ngốc nghếch đi vòng quanh khu phố Trung Hoa một vòng mà vẫn không tìm thấy đường, Tiêu Tinh sau khi biếtthân phận của anh tức giận đến run lên, Tiêu Tinh trong hôn lễ thì gượng cười nhưng sau lưng thì khó giấu được vẻ hụt hẫng, và cả Tiêu Tinh ấmức đến đỏ mắt trong buổi dạ hội tối nay…
Lúc anh đột nhiên bừng tỉnh thì đã là một giờ sáng, chiếckhăn lạnh trên trán cũng bị nhiệt độ cơ thể làm cho nóng ấm nhưng ngườianh thì đầm đìa mồ hôi. Cô gái trong giấc mơ chân thực tới mức dường như đang đứng trước mặt anh, khoảng cách thật gần, nhưng giơ tay ra lạikhông thể chạm được vào khuôn mặt của cô.
Cốc nước trên đầu giường đã nguội lạnh, Thẩm Quân Tắc nhíumày, cầm cốc uống một ngụm nước. Bị nước lạnh kích thích, đầu óc anhcàng tỉnh táo hơn.
Giấc mơ chồng chéo lúc nãy, hình ảnh lặp đi lặp lại trước mắt đều là cái bóng của cô.
Anh biết cái bóng ấy đã sớm khắc sâu trong trái tim mình từ lúc nào không hay, vì thế cho dù là mơ cũng rõ rệt như thế.
Chính là cô gái ấy, từng động tác, từng ánh mắt đều dễ dàng làm lay động trái tim anh. Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng bây giờ… anh đã đắm chìm trong đó, không thể thoát ra được.
Cuối cùng anh đã trở thành người đàn ông bi thảm nhất tronglịch sử. Vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng cô, kết hôn với cô chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời, thậm chí đã chuẩn bị trước cho việc ly hôn. Nhưng bâygiờ anh lại hoàn toàn sa vào cái bẫy ấy.
Nhưng anh không cảm thấy hối hận một chút nào, thậm chí còn thấy thinh thích.
Bởi vì cuối cùng anh đã hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.
Cảm giác nhớ đến da diết, cảm giác đặt một người trong trái tim…
Rất xa lạ. Nhưng rất ấm áp.
Chiếc điện thoại cạnh gối nhấp nháy ánh sáng xanh nhạt, biểuthị có tin nhắn mới. Thẩm Quân Tắc cầm điện thoại lên, là tin nhắn củaPhương Dao: “Hôm nay hai người cãi nhau mình nghe thấy rồi, sáng sớm mai thức dậy, tỉnh táo một chút thì đi đón cô ấy về, đừng có chậm chạp nhưhồi học trung học nữa”.
Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc, nhanh chóng nhắn lại một chữ.
“Ok”
Phía dưới còn có một tin nhắn:
“Anh à! Em sắp về nước đóng phim rồi! Em nhận một bộ phimhài, tháng một năm sau bắt đầu bấm máy, em về nước trước để chuẩn bị.Đây là vai diễn đầu tay của em đấy, anh nhất định phải ủng hộ em! Vìthế… em đến ở nhờ chỗ anh mấy ngày được không? Để chị dâu bỏ qua cho em, anh cũng biết lúc đầu chúng ta liên kết lừa chị ấy mà. Em sợ chị ấy thù dai!”
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi nhắn lại ba chữ:
“Nói sau đi!”.
Nhắn tin xong liếc nhìn đồng hồ, có lẽ con mèo đêm Tiêu Tinh vẫn chưa ngủ, Thẩm Quân Tắc liền gọi điện cho cô.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, cô nàng này có giận dỗi cũng khôngcần phải tắt máy chứ? Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, có lẽ TiêuTinh không có sự giác ngộ cao đến như vậy, có thể điện thoại của cô lạihết pin… Haizz, cô nàng ngốc nghếch này, hôm nào phải mua cho cô thêmmột cục pin nữa mới được.
Chỉ là muộn như thế này rồi cô không ở nhà, cũng không biết đã đi đâu?
Chỗ bố mẹ cô có lẽ cô sẽ không đến. Mẹ vợ là hổ cái, TiêuTinh sợ nhất là mẹ, sao có thể chạy đến trước họng súng? Nghĩ đi nghĩlại cô chỉ có hai con đường để đi, một là ra khách sạn ở. Hôm nay lúc ra khỏi cửa cô không mang tiền không mang chứng minh thư, rõ ràng là cáchnày không được. Con đường thứ hai là nhà của hai người chị em tốt kia.Vệ Nam có bạn trai, cô đến cũng không tiện. Kỳ Quyên sống một mình, hơnnữa lại luôn bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ gà con, gặp phiền phức gì chạyđến trốn ở nhà Kỳ Quyên có lẽ là phản ứng bản năng của Tiêu Tinh…
Thẩm Quân Tắc không ngờ mình lại hiểu Tiêu Tinh sâu sắc đến như vậy, vừa đoán là trúng ngay.
Quả nhiên Tiêu Tinh ở chỗ Kỳ Quyên. Thẩm Quân Tắc gọi điệnthoại cho Kỳ Quyên, vẫn chưa kịp nói thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tátmặt mày:
“Thẩm Quân Tắc? Trời ơi bây giờ là mấy giờ rồi, anh có cho tôi ngủ không hả? Sáng sớm mai tôi phải ra tòa!”.
“Tiêu Tinh có ở chỗ cô không?”. Thẩm Quân Tắc đi thẳng vào vấn đề chính.
“Không có!”. Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống rồi cúp máy.
Chưa được vài giây, điện thoại lại đổ chuông.
“Thẩm Quân Tắc, anh muốn gì? Có thôi đi không hả, một rưỡi rồi!”. Sắc mặt của Kỳ Quyên rất khó coi.
“Bảo cô ấy nghe điện thoại”.
“Sặc, tôi đã nói Tiêu Tinh không có ở đây? Bảo ma nghe điện thoại à?”.
Kỳ Quyên kiên quyết tháo pin ra.
Nửa phút sau, điện thoại bàn lại đổ chuông. Kỳ Quyên hầm hầmchạy đi nhấc máy, vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Kỳ Quyên đã tức giận gầm lên: “Thẩm Quân Tắc, anh có tin là tôi kiện anh quấy rốikhông?”.
Thẩm Quân Tắc rất điềm đạm, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, “Bảo Tiêu Tinh nghe điện thoại, đừng trốn nữa, cô ấy không trốn được đâu”.
Kỳ Quyên nhìn Tiêu Tinh ngoài mặt thì vờ như không bận tâmnhưng lại vểnh tai nghe động tĩnh bên này, cuối cùng đặt điện thoạixuống, gườm gườm nhìn Tiêu Tinh: “Lão nhà mày không chịu buông tha, gọihết cuộc này đến cuộc khác, ngay cả điện thoại bàn nhà tao cũng không bỏ qua, bà chị này sắp không chống cự được rồi, mày có nghe hay không?”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng lắc đầu.
Kỳ Quyên lườm cô, “Mày còn không nghe tao sợ anh ta sẽ xôngsang đây dỡ nhà tao”. Nói rồi đưa điện thoại cho cô, “Nghe đi, nửa đêmnửa hôm, chí ít cũng phải nói một tiếng”.
“Ừ…”.
Tiêu Tinh miễn cường cầm điện thoại, khẽ nói: “Tôi là Tiêu Tinh, anh tìm tôi có chuyện gì?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng hẳn lên, giống như sợ làm vỡ thứ gì đó, trầm lắng, dịu dàng.
“Sao, vẫn còn… giận anh à?”.
Tiêu Tinh bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho giật nảymình. Nửa đêm nửa hôm anh gọi điện tới, không ngừng tấn công, khí thếhừng hực, sát khí đằng đằng, cô còn tưởng anh đùng đùng nổi giận lạiquát mắng cô, đột nhiên anh thay đổi, Tiêu Tinh khó có thể thích ứng,không kìm được ngây người ngồi đó, không biết nên nói gì.
“Hôm nay anh nói năng quá bồng bột, em đừng để bụng. Anh… anh không hề có ý chê em”. Thẩm Quân Tắc khẽ ngừng một lát, ngập ngừng sờmũi.
Anh chưa bao giờ dịu dàng dỗ dành người khác như thế này. Anh ở đầu dây bên kia ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, nếu không phải đã xácđịnh được tình cảm của mình… Nếu là người khác, xin lỗi anh chưa chắcanh đã thèm bận tâm.
Nhưng lúc này nói chuyện với Tiêu Tinh, nhớ lại dáng vẻ vàđôi mắt đỏ hoe của cô khi nhìn mình và nói “Xin lỗi tôi làm anh mấtmặt”, đột nhiên lại thấy mềm lòng. Tất cả mọi sự cao ngạo, tất cả mọinguyên tắc đều bị ném sang một bên, xin lỗi cô mới thấy an lòng. Dù saothì chuyện này cũng phải trách anh, hôm nay bị những tâm trạng đan xenchồng chất kích thích đến nỗi mất bình tĩnh, thêm vào đó là thái độ thân mật của Tiêu Tinh với người đàn ông kia. Anh lại ghen một chút, kết quả là nói nặng lời một chút. Tiêu Tinh đau lòng bỏ đi, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Nghĩ như vậy, cảm giác ngượng ngùng như chợt tan biến, nóichuyện cũng tự nhiên hơn. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, thấp giọngnói: “Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi em”.
“Á?”. Tiêu Tinh bị sự chuyển biến này làm cho sững sờ. ThẩmQuân Tắc cao ngạo lạnh lùng xin lỗi cô? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?Chẳng phải hôm nay anh rất hung dữ, lạnh lùng như băng, chỉ muốn đá côra khỏi trái đất sao? Sao bây giờ lại chuyển sang kế sách dịu dàng?”.
“Sao không nói gì? Em… lại ngồi ngây ra đó à?”. Thẩm Quân Tắc có chút bối rối, khẽ ho một tiếng rồi mới nói, “Được rồi, không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đến đón em, chúng mình nói chuyệnsau”.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh bên tai, nhìn ánh mắt như xem kịch hay của Kỳ Quyên ở đối diện, Tiêu Tinh chỉ thấy nóng mặt, “À, em…em vẫn chưa buồn ngủ”.
“Ngoan, ngủ sớm đi”. Dường như nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô củaTiêu Tinh ở đầu dây bên kia, Thẩm Quân Tắc không kìm được thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên, anh nhếch mép cười và nói, “Chúc ngủ ngon”.
Đến tận khi cúp máy Tiêu Tinh vẫn còn ở trong trạng thái kinh hoàng cực độ. Thẩm Quân Tắc trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, một phút trước vẫn còn là hung thần gian ác, một phút sau đã dịu dàng như mưa.Cô sắp bị anh làm cho đau tim rồi.
Có điều, nghe anh nói chuyện dịu dàng như vậy… cảm giác thật là thích.
Không biết vì sao, nghĩ đến chuyện nửa đêm anh gọi điện xinlỗi, giọng nói, thái độ đều chân thành đến mức không thể chê vào đâuđược, đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh trào dâng cảm giác ngọt ngào kỳ lạ.
Mọi nỗi thất vọng, bực tức, ấm ức trong buổi tối ngày hôm nay đều tan biến như mây khói trước giọng nói vỗ về trầm lắng của anh.
Ặc, vừa cãi nhau xong sao trong lòng lại thấy ngọt ngào, lẽ nào cô thích tự làm khổ mình?
Tiêu Tinh nắm chặt tay rồi nằm xuống giường trước ánh mắt kỳlạ của Kỳ Quyên. Để tránh Kỳ Quyên hỏi thăm tình hình, cô quấn chăn vàongười, giả chết.
Kỳ Quyên lắc đầu nhìn đống chăn ấy.
Hai người cãi nhau, cô vẫn muốn xem kịch hay thêm vài ngày,không ngờ Thẩm Quân Tắc ra tay nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tất cả.
Hôm nay Kỳ Quyên có vụ án chung thẩm, chưa đến bảy giờ đã bòdậy nấu bữa sáng. Phòng bếp cạch cạch loảng xoảng không ngừng, đáng sợnhư hiện trường vụ cướp, cho dù Tiêu Tinh có ngủ say thế nào đi nữa thìcũng khó tránh khỏi bị Kỳ Quyên đánh thức. Mặc dù không muốn nhưng TiêuTinh vẫn phải chui ra khỏi chăn, dụi đôi mắt sưng đỏ, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, dáng đi loạng chà loạng choạng, hệt như đang mộngdu.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Tiêu Tinh mới hoàn toàn tỉnhtáo, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy một mùi rất lạ, bước vào phòng bếp, côthấy một bát gì đó đen sì đặt trên bàn. Quan sát bề ngoài hoàn toànkhông biết là nguyên liệu gì, Kỳ Quyên đang ngồi đó quấy quấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiêu Tinh ghé sát lại, tò mò hỏi: “Mày ăn… chèvừng đen à?”. Kỳ Quyên lườm cô, “Cháo”. “Á?” Tiêu tinh ngạc nhiên nhìncái bát đen đặc ấy. Đây là cháo mà ngay cả hình hạt gạo cũng không nhìnra? Tiêu Tinh im lặng một lúc, không kìm được nói, “Mày lại nấu khê rồiđúng không? Chẳng phải tao đã dạy mày là cho ba lần nước rồi sao? Saolần nào cũng nấu khê…”. Kỳ Quyên lườm cô, không nói gì. Tiêu Tinh giậtbát cháo khỏi tay cô, mỉm cười nói, “Đừng ăn nữa, để tao nấu bữa sángcho. Tài nấu ăn của mày bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào, ăncơm mày nấu chắc chắn sẽ bị ngộ độc thức ăn, phải biết quý trọng tínhmạng”. Kỳ Quyên hầm hầm không nói gì, đến tận khi Tiêu Tinh quay ngườiđi vào bếp mới không kìm được nhếch mép cười. Sáng sớm cố tình đập phánồi niêu xoong chảo đánh thức Tiêu Tinh dậy là để cô nấu bữa sáng. Bụngđói cồn cào nhưng quán ăn sáng ở dưới vẫn chưa mở cửa, chỉ có thể dùngcách này để lôi Tiêu Tinh dậy, đun lại nồi cháo nấu khê tối qua đặt trên bàn, quả nhiên Tiêu Tinh đã mắc lừa. Haizz, cô nàng mềm lòng lại ngâythơ thật dễ lừa… Kỳ Quyên vừa than thở vừa chạy vào phòng làm việc đốichiếu lại tài liệu ra tòa. Chẳng bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thức ănhấp dẫn bay ra từ bếp, giọng nói của Tiêu Tinh cũng vang lên bên tai:“Tiểu Quyên ăn cơm thôi, tao nấu xong rồi”. Tốc độ thật là nhanh, chântay thật nhanh nhẹn!
Kỳ Quyên không kìm được lại thốt lên. Thật ra Tiêu Tinh córất nhiều ưu điểm, nấu ăn ngon, lại xinh xắn, ai lấy được cô ấy cũng rất tốt, chỉ ít thì cũng không lo đói bụng. Còn về cái tính khí động một tý là bùng phát, ngang ngạnh nhưng mềm lòng, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được.Suy cho cùng mèo con xù lông và hổ cái hung dữ mặc dù đều thuộc họ mèo nhưng khác biệt rất lớn. Có lẽ Thẩm Quân Tắc đã nhìn thấy cô xùlông nhiều rồi nên mới dần dần hiểu bản chất thật sự của cô, đồng thờitìm ra cách hữu hiệu để đối phó với cô.
Thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhường cô một chút, dịu dàng với cô một chút cô sẽ mềm lòng và không thể phát tác được.
Nhớ lại cuộc điện thoại an ủi của Thẩm Quân Tắc tối qua, KỳQuyên lại buồn cười. Hiếm thấy anh chàng Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnhlùng này chịu hạ mình, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta nổi da gà nói chuyện với Tiêu Tinh. Có lẽ nói xong vài câu, ngay cả anh ta cũngnổi vài lớp da gà.
Tiêu Tinh rán hai đĩa trứng đặt trên bàn, Kỳ Quyên một đĩa,mình một đĩa. Kỳ Quyên nhìn thấy đĩa trứng rán thơm phức, hai mắt sánglên, cầm đũa, chẳng mấy chốc mà ăn hết. Sau đó lại thản nhiên cướp đĩatrứng trước mặt Tiêu Tinh, nhoáng một cái cũng sạch bóng, sau đó laumiệng, mỉm cười và nói, “Tao ăn no rồi”.
“Sao mày lại thế!”. Tiêu Tinh nhìn hai chiếc đĩa sạch bóng trước mặt, gườm gườm nhìn cô.
Kỳ Quyên nhíu mày, làm ra vẻ hung hăng như muốn nói “Màykhông phục thì đánh tao đi”. Cô nói: “Sao, có ý kiến? Mày sống ở chỗtao, tao phải cùng mày nằm chen chúc trên một chiếc giường, cho mày ănba bữa, lại còn phải chịu đựng những cuộc điện thoại như đòi mạng củalão nhà mày. Là bạn gái tin đồn của mày, tao cảm thấy rất áp lực, biếtkhông?”.
Tiêu Tinh không kìm được phản bác: “Bảy giờ sáng mày đã đánhthức tao dậy, thời gian làm việc nghỉ ngơi kỳ lạ như vậy, tao cũng rấtáp lực…”.
“Hôm nay tao phải ra tòa, dĩ nhiên là phải dậy sớm. Mày tưởng ai cũng có thể ngủ đến lúc nào thích dậy thì dậy như mày chắc?”.
“Chẳng phải bình thường chín giờ mới mở phiên tòa sao? Chưađến bảy giờ đã dậy, chắc chắn là vì quá đói. Mày ăn như lợn ấy, mỗi ngày phải ăn bốn bữa, coi tao là con ngốc chắc?”.
“Thế thì đã sao?”. Kỳ Quyên lạnh lùng hấm hứ một tiếng, “Màyquên là lúc đầu chúng ta đã giao hẹn, ai kết hôn đầu tiên thì phải dọnnhà vệ sinh cho tao một tháng à?”.
Tiêu Tinh mở miệng, đột nhiên không nói được lời nào.
Kỳ Quyên, mày đừng biến thái như thế được không? Mỗi câu nóiđều nói như đang ở trên tòa vậy! Những lời nói đùa trước khi ra nướcngoài mà cũng nhớ rõ như thế…
Thấy Tiêu Tinh trợn mắt không nói gì, Kỳ Quyên cười khoáitrá: “Mày cãi nhau với Thẩm Quân Tắc, chạy đến chỗ tao hoàn toàn là tựchui đầu vào rọ. Tao không bảo mày dọn nhà vệ sinh là tốt lắm rồi, nấucơm thôi mà cũng nói nhiều thế, có bản lĩnh thì quay về đi”.
Tiêu Tinh không nói được lời nào.
Nhìn dáng vẻ hung hăng của Kỳ Quyên, đột nhiên Tiêu Tinh cóchút hối hận, sớm biết thế này cô đã chạy đến chỗ Vệ Nam rồi. Có lẽ làvì Kỳ Quyên quá cô đơn nên mới coi việc ngược đãi người khác là thú vui. Đấu võ, cô không đánh lại được cao thủ Teakwondo. Đấu trí, cô khôngthắng được luật sư biến thái đã gặp nhiều tội phạm giết người…
Vì thế chỉ có thể chịu thua.
Lần cãi nhau này vẫn là Kỳ Quyên toàn thắng. Kỳ Quyên đắc ýxách túi hồ sơ chuẩn bị đi làm. Đi ra đến cửa đột nhiên ngoảnh đầu lại,mỉm cười với Tiêu Tinh và nói: “Đúng rồi, Tiêu Tinh à, hình như một tuần rồi tao chưa quét nhà, nhân tiện mày quét giúp tao nhé!”. Cô ngừng mộtlát rồi bổ sung, “Đừng có mà thừa nước đục thả câu, khi nào về tao sẽkiểm tra”.
Nhìn bóng cô đi xa dần, Tiêu Tinh muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Sau khi Kỳ Quyên đi làm, Tiêu Tinh ngoan ngoãn giúp cô quétdọn nhà cửa. Cô sống một mình, thuê phòng ở, căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, phòng ngủ và phòng khách chung nhau, bên trái là bếp, bênphải là phòng vệ sinh. Tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Người phụ nữ này tính cách lạnh lùng, trong mắt không cho phép có một hạt cát, vìthế ngay cả phòng của cô cũng giống tính cách của cô, không một chút bừa bộn, gọn gàng như ở khách sạn.
Nhớ lại tính khí lúc nào cũng đắc tội người khác của cô, Tiêu Tinh không kìm được thở dài.
Thật là thê thảm, bị nữ hoàng coi như nô lệ, lẽ nào thật sự phải dọn nhà vệ sinh cho cô ấy một tháng sao?
Cô cầm chổi, vừa quét nhà vừa suy nghĩ đến việc hôm nào đóđến gần học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều thuê một phòng để ở. Như thếcó thể thoát khỏi bàn tay ma quái của Kỳ Quyên, hai là cũng tiện sangđại học Hoa Kiều nghe giảng, làm quen với môi trường học tập. Đúng rồi,còn có thầy giáo Ôn Bình kỳ quái, khi nào rảnh rỗi có thể tìm anh tamượn ít tài liệu ôn tập…
Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên chuông cửa reo.
Cứ ngỡ Kỳ Quyên quên mang tài liệu nên quay lại, Tiêu Tinhcũng không chú ý đến bộ quần áo ngủ xộc xệch mình mặc lúc dọn vệ sinhliền cầm chổi chạy ra mở cửa, vừa mở vừa cười tít mắt: “Tiểu Quyên, màylại quên mang gì à… ặc…”.
Nụ cười bỗng chốc biến mất.
Người đứng trước mặt đâu phải là Kỳ Quyên, rõ ràng là Thẩm Quân Tắc.
Không biết người đàn ông này bị làm sao, sáng sớm đã chạy đến nhà Kỳ Quyên, lại còn mặc complet rất lịch sự, nghiêm túc giống như con rể đi gặp mẹ vợ vậy.
Càng đáng sợ hơn là lúc nhìn thấy cô, Thẩm Quân Tắc còn nhếch mép, nở nụ cười dịu dàng.
“Sao mắt sưng thế? Đêm qua không ngủ được à?”. Anh cố tình hạ thấp giọng, nghe rất ấm áp. Anh nói rồi đưa tay ra, động tác ấy giốngnhư muốn xoa đầu Tiêu Tinh, an ủi cô.
Thấy ngón tay của anh chỉ cách đầu mình chưa đầy nămcentimet, Tiêu Tinh sợ quá vội vàng rụt cổ lại. Đùa cái gì chứ, cô đâuphải vật nuôi trong nhà, không thích bị người khác tùy tiện xoa đầu.
Thẩm Quân Tắc thấy cô rụt cổ né tránh, cũng không bận tâm,chỉ mỉm cười nói: “Dậy sớm như vậy quét dọn nhà cửa cơ à? Thật khônggiống tác phong của em”.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, lông tơ trên người Tiêu Tinhdựng ngược cả lên, ngượng ngùng đưa tay xốc lại bộ quần áo ngủ rộngthùng thình, sau đó vuốt lại mái tóc như tổ quạ. Vừa mới cãi nhau xong,nhất định phải làm ra vẻ hung dữ mới đúng. Tiêu Tinh ho một tiếng, làmmặt lạnh, giọng nói không mấy thân thiện: “Mới sáng sớm anh chạy đến đây làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói: “Đến đón em”.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng chính vì thế mà câu nói này càng trở nên hiển nhiên, dường như anh xuất hiện ở đây là rất đúngđắn.
Tiêu Tinh thấy nhói một cái, cũng không biết vì sao, độtnhiên cô liên tưởng tới mấy cặp vợ chồng cãi cọ trong phim. Hai ngườicãi nhau, cô vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Mấy hôm sau, anh chồng nguôigiận, ăn mặc lịch sự, xách một giỏ quà đến nhà mẹ vợ xin lỗi rồi đón vợvề. Hôm nay Thẩm Quân Tắc mặc bộ complet đẹp trai, tay xách quà, bêncạnh còn có một chiếc vali nhỏ. Ặc… sao lại giống người đàn ông yêu vợchạy đến nhà mẹ vợ đón vợ trong phim đến thế nhỉ?
Hình như tình tiết có chút lệch lạc thì phải?
Không phải ngày hôm qua anh xin lỗi vì uống quá chén sao?Sáng nay tỉnh dậy, với phong cách của anh, lẽ ra sẽ gọi điện thoại rồilạnh lùng nói: “Tiêu Tinh, cô có thời gian thì sang đây dọn đồ của côđi”.
Như thế mới đúng!
Tiêu Tinh nhíu mày, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, sự chuyển biến thái độ của Thẩm Quân Tắc khiến cô mơ hồ. Đang vẩn vơ suy đoán tâm tư phức tạp của người đàn ông này, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh, “Nghĩ gì thế, đầu óc của em lại bay đi tận đâurồi?”.
Tiêu Tinh bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: “Em đang nghĩ, có phải là anh nhầm cái gì không? Ngày hôm qua đã nói là em dọn ra ngoài sống,anh đến đón em làm gì…”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, hỏi lại: “Kỳ Quyên đâu?”.
“Hả?” Chuyển chủ đề cũng nhanh thật, Tiêu Tinh có chút không theo kịp, sững người một lúc mới nói, “Nó đi làm rồi”.
“Ồ, vậy anh có thể vào được chứ?”. Ngoài miệng thì hỏi nhưvậy nhưng chân thì đã không khách khí bước vào phòng, lại còn xách valivào theo, tiện tay đóng cửa lại, hoàn toàn không bận tâm đến ý kiến củaTiêu Tinh.
“…”. Đồ mặt dày không mời tự vào, đúng là vô liêm sỉ.
Thẩm Quân Tắc thản nhiên tìm chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống,lướt nhìn căn phòng một lượt rồi khen ngợi: “Chỗ ở của Kỳ Quyên thậtsạch sẽ”.
“Ừm”. Tiêu Tinh quay lại, gật đầu với anh.
Thẩm Quân Tắc ngẩng đầu, ngắm nhìn cô rất lâu. Bộ váy dạ hộicô mặc ngày hôm qua treo trên mắc quần áo bên cạnh, vòng cổ, vòng tay,nhẫn cũng tháo ra hết, lúc này cô đang mặc quần áo ngủ của Kỳ Quyên. KỳQuyên cao hơn cô một chút, cô mặc quần áo của Kỳ Quyên rộng thùng thình, trông càng gầy gò, mỏng manh hơn.
Nhìn dáng vẻ của cô trong bộ quần áo thùng thình và mái tóc rối bù, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy xót xa trong lòng.
Nếu không phải vì ngày hôm qua nhất thời nóng vội, nói năngkhông đúng mực thì cô cũng không phải cô đơn một mình chạy đến nhà bạnthân ở nhờ lúc nửa đêm nửa hôm như thế. Ví tiền, quần áo, đồ dùng cánhân đều không mang đi, phải mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, sángsớm còn bị gọi dậy quét nhà…
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, không kìm được vẫy tay với cô, dịu dàng nói: “Em lại đây”.
Tiêu Tinh bước vài bước, dừng lại ở vị trí cách anh một mét, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Làm, làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, quay sang lấy một chiếc áo khoác trong vali rồi đứng dậy, bước lên trước một bước, tay phải khẽ vòng qua vai cô, khoác chiếc áo khoác lên người cô rất tự nhiên, dịu dàng nói:“Mấy hôm nay trời lạnh, hôm nay còn có mưa. Mặc dù ở trong phòng nhưngcũng đừng mặc ít áo quá, cẩn thận không bị cảm”.
“… Cảm, cảm ơn”. Tiêu Tinh cảm thấy bối rối trước sự quan tâm của anh.
Vẻ mặt và động tác của anh đều hết sức tự nhiên, dường nhưkhoác áo cho cô là chuyện rất bình thường. Nhưng trong lòng Tiêu Tinhlại có chút kỳ lạ, hành động thân mật này là của những người yêu nhau.Quan hệ giữa cô và anh không thân thiết như thế mới đúng… Thêm vào đóđột nhiên khoảng cách giữa hai người xích lại, thậm chí lúc anh nói hơithở nóng ấm còn khẽ phả vào tai cô. Mặc dù cách lớp áo nhưng vẫn có thểcảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đặt trên vai, chỉ là sự tiếp xúc nhỏ như vậy đã khiến Tiêu Tinh cảm thấy khó thở, tim đập thình thịch. Côngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của anh, vội vàng bối rối cúi đầuxuống, tránh ánh mắt anh.
Thẩm Quân Tắc chỉnh lại áo khoác cho cô rồi mới rụt tay lại,khẽ nói: “Em muốn chuyển đi cũng được nhưng điều kiện là anh tìm nhà cho em. Một mình em thuê nhà bên ngoài anh không yên tâm”. Anh nghĩ một lúc rồi nói, “Thế này nhé, đợi anh tìm được nhà cho em thì em chuyển đi,được không?”.
“Vâng…”. Nghe giọng nói dịu dàng của anh, Tiêu Tinh không tự chủ được, ngây ngô gật đầu.
“Vậy em cứ ở chỗ Kỳ Quyên vài ngày. Anh mang ít quần áo choem, ở trong vali ấy. Còn có ví tiền, sạc pin, điện thoại nữa, tất cả đều ở trong đó”.
“Vâng…”. Tiêu Tinh tiếp tục ngây ngô gật đầu, im lặng một lúc rồi ngượng ngùng nói, “Cảm… cảm ơn anh”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Đừng khách sáo”. Nhìn cô gái bối rối cúi đầu nắm chặt tay trước mặt, ánh mắt của Thẩm Quân Tắc cũng dần trởnên dịu dàng.
Thực ra chẳng có gì là không thể chấp nhận được, mặc dù thích cô là việc bất ngờ hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhưng nghĩ lạithì một người cô đơn bao nhiêu năm như anh, có lẽ người anh cần chính là một cô gái như thế này.
Cô không nhanh nhẹn giỏi giang như những cô gái trên thươngtrường, không dịu dàng nho nhã như tiểu thư đài các, không mưu mô gianxảo như những nữ hoàng giao tiếp. Cô chỉ là một cô gái trong sáng, thỉnh thoảng có chút ngốc nghếch, có chút khác người, dốc hết mọi nhiệt huyết vào mỹ thuật, đã thích gì là sẽ vô cùng cố chấp. Nhìn thì có vẻ làngười nóng tính, nói năng bừa bãi, nhưng thực ra rất tốt bụng, dễ mềmlòng, phải chịu ấm ức thì lầm rầm chửi rủa vài câu nhưng chưa bao giờ ôm hận trong lòng, tất cả mọi ân oán đều tan biến rất nhanh, luôn luôn vui vẻ vô tư, lạc quan hoạt bát, không dễ đánh gục, khuôn mặt lúc nào cũngtràn ngập nụ cười.
Chính là cô gái ấy, một cô gái lúc nào cũng đánh trúng điểmyếu của anh, lúc nào cũng khiến anh bối rối. Có lẽ từ hồi còn ở Mỹ, Minh Huệ đã nói đúng kết cục, sống với cô lâu rồi, thật sự sẽ thích cô.
Sự việc đến lúc này cũng chỉ có thể thừa nhận.
Ai có thể đoán trước được chuyện tình cảm? Mặc dù anh đào cái hố này tự chôn mình nhưng lại tìm được người con gái mà mình muốn bảovệ.
Hai người cùng ở dưới đó cũng không thiệt thòi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.