Anh...nếu không lái xe được thì để em lái cho!
Dương Thần vẻ mặt sốt ruột nhìn người trước mắt nói. Lỡ như vết thương vì lái xe mà động trúng thì sao?
- Lái không được, ý cậu là sao?
Phạm Thụy Nghi cau mày nhìn kính chiếu hậu hỏi.
Từ nãy đến giờ sắc mặt của cậu ta có gì đó vô cùng lạ.
Không lẽ bị chấn thương ở đâu sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được mà tăng tốc xe lên một chút.
- Anh không cần giả vờ nữa, chuyện bị thương chẳng có gì phải giấu cả! Nếu anh để vết thương nhiễm trùng mọi thứ sẽ càng nghiêm trọng hơn!
Dương Thần nắm chặt tay lên tiếng.
Két!!
Chiếc xe bất chợt phanh lại.
- Bị thương?
Phạm Thụy Nghi nhíu mày khó hiểu nhìn cậu.
- Anh Hàm Ưng đã nói cho em biết hết rồi, anh không cần giả vờ!
Khẽ cắn môi, cậu lấy hết can đảm nói.
Nhưng đổi lại thì sắc mặt của hắn vô cùng tệ.
"Lại là tên đó? Rốt cuộc tên đó có phải là quá rảnh rồi không?"
- Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!
- Cậu bị cảm rồi sao?
Một chàng trai gương mặt tuấn mỹ đưa khăn giấy cho Tạ Hàm Ưng khẽ nói.
- Tôi cũng không biết nữa!
Tạ Hàm Ưng nhận lấy khăn giấy sau đó mau chóng lau mũi, trong lòng thì không ngừng dậy sóng.
"Chậc, chắc chắn là tên mặt lạnh kia chứ không ai cả! Đúng là tên đáng ghét!"
- Ắt xì!!
.........
- Vậy....tức là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942406/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.