Mẹ, lần tới con sẽ đến thăm người, mẹ không cần bận tâm mà đến đây đâu!
Dương Quyền Triết vừa dìu mẹ mình và quan tâm nói.
- Được, nghe con hết vậy!
Lâm Gia Thi mỉm cười nhìn ông ta, trong ánh mắt toàn là sự dịu dàng của một người mẹ.
- Nhớ phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đó!
Dương Quyền Triết chuyển hướng sang Dương Mỹ Lệ nghiêm giọng căn dặn.
- Bà ấy cũng là mẹ của em.
Dương Mỹ Lệ vẻ mặt thản nhiên nói, tiếp đến là cùng Lâm Gia Thi rời đi.
"Mẹ....con nhất định sẽ không khiến mẹ thất vọng!"
..........
- Mỹ Lệ, từ nãy đến giờ con có gì đó rất hào hứng thì phải?
Vừa bước đi, Lâm Gia Thi vừa nhìn người bên cạnh nói.
- Hửm, rõ như vậy sao?
Dương Mỹ Lệ to mắt giả vờ kinh ngạc nhìn mẹ mình, trên khuôn mặt đã qua cái tuổi thiếu nữ cũng không hề xuất hiện nếp nhăn khiến người ngoài nhìn vào liền sẽ lầm tưởng rằng bà ta vốn chỉ là phụ nữ khoảng chừng hai mươi mấy...
- Tính tình của con vẫn không thay đổi gì cả...
Lâm Gia Thi chậm rãi nói.
- Làm sao có thể thay đổi tính cách được chứ? Vả lại, không phải con rất giống mẹ hay sao?
Dương Mỹ Lệ mỉm cười đắc ý nhìn mẹ mình nói.
- Mỹ Lệ, có những thứ tốt nhất là nên im lặng giả vờ ngu dốt bỏ qua.
Lâm Gia Thi bất chợt khựng người lại, ánh mắt hiền từ của người mẹ bỗng chốc trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942401/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.