Cậu chủ nhỏ ở đây đợi một lát nhé! Tôi quay lại liền!!
Nói xong Tạ Hàm Ưng liền nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Khẽ đứng nếp qua một góc, Dương Thần liếc mắt nhìn trên tay mình chiếc đồng hồ đang chạy.
Mới đây mà đã là chiều rồi, đúng là nhanh thật!
Bịch!
- T...tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Một thiếu niên trông có phần gấp gáp lướt ngang qua vô tình va phải cậu.
- À, không sao! Không sao!
Cậu cười cười, sau đó xua tay ý bảo không có chuyện gì.
Thiếu niên đó vẻ mặt vẫn tràn đầy tội lỗi, y đưa đôi mắt đáng thương nhìn chằm vào cậu khiến Dương Thần có chút bất đắc dĩ.
- Chỉ là vô tình va phải thôi, cậu không cần tỏ ra như vậy đâu!
Nghe được lời này của cậu, thiếu niên kia mới nhận ra phản ứng của mình có chút vấn đề. Y cười ngượng ngùng, sau đó cúi đầu xin lỗi một lần nữa rồi quay lưng rời đi.
"Liệu mình đã từng gặp cậu ta hay chưa..."
Dương Thần nhìn theo bóng dáng của người kia trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác thân thuộc.
Thật lạ mà...
Cộp!
Ngó xuống chân, Dương Thần liền phát hiện mình làm rơi cái móc khóa, cậu khẽ cúi người sau đó vội vàng lụm món đồ kia lên. Chỉ là chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói vô cùng thân quen bỗng chợt phát ra từ sau lưng cậu.
- Lang tiểu thư còn muốn đi đâu?
"Anh tiểu Nghi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942400/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.