Sáng hôm sau..
Cốc! Cốc!
- Tới ngay!
Dương Thần khẽ tắt bếp, sau đó rửa tay qua loa một chút rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Cậu chủ.
Nhìn thấy người trước mặt, phản ứng của cậu cũng không có gì quá đặc biệt chỉ là đôi mắt hơi sáng hơn so với thường lệ.
Khẽ mỉm cười, cậu nhẹ giọng nói:
- Anh vào đi.
Phạm Thụy Nghi không nói gì, chỉ gật đầu sau đó lách sang người cậu mà bước vào.
Nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt cậu có chút u buồn. Chỉ là rất nhanh nó liền được che giấu.
- Đây là của bà chủ.
Đánh mắt một lượt cả căn phòng, sau đó Phạm Thụy Nghi chậm rãi để cái gò mên lên bàn, giọng nói vẫn như ba năm trước không mặn không nhạt mà đều đều cất tiếng.
- Ừm, em biết rồi, anh cứ để đó đi!
Nhìn cái gò mên nhỏ, trong lòng Dương Thần cũng cảm thấy chút gì đó gọi là ấm áp.
Tuy cậu và mẹ cả hai vẫn chưa hoàn toàn có thể thực sự đối diện với nhau nhưng cậu biết tình cảm bà ấy dành cho mình là luôn xuất phát từ tận đáy lòng không chút giả dối. Có lẽ đây cũng coi như là phước phần của cậu. Ít ra cậu còn có người yêu thương nhớ đến.
- Quyết định ba năm trước, cậu có hối hận hay không?
Phạm Thụy Nghi bất chợt hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu giống như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.
- Nếu hối hận thì sẽ thay đổi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942389/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.