Dương Thần, mau dậy đi con!
Ninh Thủy Nhi giật lấy tấm chăn trên người cậu khẽ lớn tiếng gọi. Thật là, con trai gì đâu đã lớn như vậy mà còn mê ngủ thế chứ?
- Mẹ...
Dương Thần hai mắt lim dim, miệng khô khốc khẽ gọi.
- Haiz, mau dậy rồi còn ăn sáng nữa. Mẹ có nấu nhiều món con thích lắm!
Ninh Thủy Nhi hiền dịu nói.
- Mẹ ơi...
Dương Thần bật dậy bất chợt ôm lấy bà ta. Giọng nói cậu nghèn nghẹn cứ như không tin vào mắt mình.
Mẹ của cậu....mẹ của cậu...bà ấy còn sống...bà ấy còn sống! Hóa ra là mơ...hóa ra chỉ là mơ mà thôi!
- Sao vậy, lại muốn nhõng nhẽo nữa sao? Con trai lớn rồi mà cứ như con nít vậy! Mau xuống ăn sáng đi, Thụy Nghi chút nữa sẽ đến đón con đi chơi đó!
- Dạ, con biết rồi!
Cậu dụi vào người bà vui vẻ đáp.
Thật tốt quá! Tất cả...tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Một lát sau...
- Mẹ ơi?
Dương Thần bước xuống cầu thang nhẹ giọng gọi. Ánh mắt cậu khẽ đảo một vòng nhưng sao lạ quá, chẳng có ai ở bên trong đây cả?
- Mẹ...
- A Thần!
Bất chợt, cậu cảm thấy trên lưng mình thật nặng nề, cứ như là có thứ gì đó đang đè lên.
Bả vai run rẩy, trái tim không hiểu vì nguyên do gì lại đau đến mức muốn vỡ ra. Cậu nhắm chặt hai mắt, miệng khó khăn cất tiếng.
- Mẹ...mẹ...
- A Thần...
Khung cảnh bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942326/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.