Ở cạnh thằng khốn kia một thời gian miệng lưỡi đã bắt đầu sắc bén như vậy rồi. Nếu không còn gì thì cút đi!
Ông ta nhếch miệng, cố bày ra vẻ mặt oai nghiêm của kẻ chiến thắng dù cho bản thân ông ta đã thua đến thảm hại.
- Dù có ra sao thì suốt mấy năm qua người nuôi dưỡng tôi là ông và...mẹ, công nuôi dưỡng dù có nói ra sao thì tôi cũng không thể chối bỏ nhưng mà...người chăm sóc tôi suốt từng ấy năm đã không còn trên đời này nữa. Hôm nay coi như là lần cuối cùng tôi lấy tư cách là con của ông đến để gặp ông. Quãng đời còn lại tôi mong rằng ông sẽ sống trong dằn vặt của chính mình...
- Hết rồi?
Ông ta vẫn tỏ thái độ giễu cợt.
- Còn một điều tôi muốn nói...Dương Quyền Triết, có nhiều lúc tôi tự hỏi, đối với ông Ninh Thủy Nhi là gì? Trong lòng ông trước nay liệu đã từng có bà ấy hay chưa?
...........
- Em ổn chứ?
Thấy cậu đang đi lại phía mình Phạm Thụy Nghi liền dịu giọng hỏi. Mắt em ấy không có đỏ, có lẽ không có chuyện tồi tệ xảy ra.
Dương Thần không đáp mà cúi người áp trán lên người hắn.
- Cho em dựa một lát...chỉ một lát thôi...
Cảm nhận hai bả vai cậu run rẩy. Phạm Thụy Nghi không nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cậu vỗ về.
Cảm nhận vòng tay ấm áp. Dương Thần càng tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người hắn. Tâm trí cậu bây giờ mới bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942290/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.