Thứ bảy ngày 26 tháng 6, trời nhiều mây.
Hôm nay xảy ra một chuyện lớn, mình không muốn viết vào trong nhật ký đâu nhưng nếu không viết thì lại không có chỗ trút.
Sáng nay thức dậy mình ngơ ra, bởi vì mình mộng tinh. Đây không phải lần đầu tiên nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, nhưng mình lại thấy không giống bình thường bởi vì người trong mộng chính là Văn Cảnh.
Mình không biết tại sao lại mơ thấy Văn Cảnh nhưng trong lòng lại hơi vui vui. Nhưng Văn Cảnh là bạn tốt của mình mà, chắc hắn là mình nghĩ sai rồi.
Đứng trước cửa tiệm bánh mì mình lại không dám vào, giống như mình đang làm chuyện xấu gì đó vậy. Mình nghĩ nếu bây giờ đối mặt với Văn Cảnh thì mình nhất định sẽ không kiềm được mà nhớ tới giấc mộng kia.
Đang lúc mình do dự không biết có nên vào hay không thì Văn Cảnh đã nhìn thấy mình rồi. Cậu ấy vui vẻ ra mở cửa cho mình, mình hơi hoảng hốt nhưng vẫn vào, vẫn ngồi trên ghế nhìn Văn Cảnh bận rộn như trước đây.
Tiệm bánh mì có tạp dề chuyên dụng nhưng Văn Cảnh đeo tạp dề lại lộ ra vòng eo mảnh khảnh trông quyến rũ cực kỳ. Theo mùi hương bánh mì ngào ngạt truyền ra, mình khó khăn nuốt nuốt nước miếng, nhất định là do mình muốn ăn bánh mì rồi.
Mình phát hiện chẳng hiểu tại sao đoạn bên trên mình viết mượt quá, giống như một tiểu thuyết gia vậy.
Trong lúc đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ này thì mình thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-minh-tro-ve-se-to-tinh-voi-cau/2835361/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.