Quả nhiên Ôn Từ nhíu mày lại: "Nặng lắm à? Hay chúng ta đi bệnh viện khám xem?"
"Không đến mức ấy." Sợ là đến bệnh viên, vết thương của anh đã khép lại rồi.
Đúng là vết thương nhỏ thế này không cần phải đi bệnh viên, nhưng động tác của Ôn Từ càng thêm cẩn thận, sợ vết thương của anh nặng thêm.
"Hồi trước cô sống kiểu gì thế?" Thịnh Kinh Lan thoáng rời mắt, không nhìn cô chằm chằm nữa. "Hà?" Câu nói không đầu không đuôi này làm Ôn Từ không hiểu lắm.
Anh chỉ đành nhắc nhở: "Mới không bao lâu đã suýt thì gặp nạn hai lần."
"...Nói ra chắc anh không tin, hồi trước tôi thật sự chưa gặp chuyện này." Nhớ lại những chuyện phiền não nối tiếp nhau gần đây, Ôn Từ cảm thán: "Chắc dạo này tôi khá xui xẻo."
Ôn Từ chớp chớp mắt, ngẩng đầu lại bắt gặp khuôn mặt tự tin của anh thì phì cười.
Bình thường cô cũng hay nở một nụ cười dịu dàng, nhưng không linh động như bây giờ.
Đôi môi nhếch lên, mày liễu cong cong như cơn gió xuân triền miên phá vào lòng người. Một bữa cơm tôi ăn đến tận khi màn đêm buông xuống.
Tô Hòa Miêu bị bỏ lại Linh Lung Các gọi điện tới hỏi cô bao giờ mới được về nhà, Ôn Từ bảo cô ấy chụp tiến triển tác phẩm thêu, cô ấy lập tức giả chết. Từ lâu có đã chẳng còn lạ gì cái nết Tô Hòa Miêu, nếu đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821792/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.