Vương Vu Dạng ngồi xuống bên giường nhìn thanh niên nọ, cười mà lại như không cười.
Chu Dịch cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng cao chưa từng thấy, lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy lên. Hắn cật lực mở to mắt không để cho mình nhắm lại, khóe mắt trở nên đỏ ngầu.
Người đàn ông trong đôi mắt của hắn bị bao phủ bởi mảng sáng đỏ, giống yêu, hắn không trị được.
Vương Vu Dạng nghiêng người về trước, mỉm cười: "Tiểu Dịch, cậu để Tiểu Bạch đi như thế là muốn làm gì?"
Tai Chu Dịch ù đi, trong đầu có tiếng gào thét như bị mê hoặc. Có thứ âm thanh không khống chế trước lao ra khỏi lòng hắn, chặn cứng nơi cổ họng.
—— Muốn làm anh.
Hắn vừa kịp tỉnh lại trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, tai hắn đỏ rực, sắc mặt lại lạnh nhạt: "Cậu ta từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt, cần nghỉ ngơi."
Vương Vu Dạng kéo dài giọng nói: "Chú cũng vậy mà."
Chu Dịch ngây ngẩn.
Vương Vu Dạng cười nói: "Tiểu Dịch, sao cậu không đau lòng vì chú?"
Chu Dịch rũ mắt xuống hồi lâu, mặt vẫn không đổi sắc: "Anh cũng xuống đi."
Vương Vu Dạng nói: "Vậy chú đi đây."
Vừa nói xong, thanh niên trên giường chợt mở mắt, ánh mắt dính chặt trên bóng lưng người đàn ông nọ, hoàn toàn không biết lúc này trông hắn chẳng khác gì một chú chó to đùng sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Vương Vu Dạng cười lắc đầu một cái, anh cầm thuốc hạ sốt trên đầu giường: "Ngồi dậy, uống thuốc."
Chu Dịch không phản ứng
Vương Vu Dạng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775797/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.