Edit: Tiểu Ngân 
Beta: Tiểu Ngọc Nhi 
Xung quanh tràn ngập bóng tối, không có một chút ánh sáng, ngay cả thời gian trôi qua cũng không cách nào cảm giác được. 
Không có trí nhớ, không có hô hấp, không có tim đập, nàng không biết mình có còn sống hay không. 
Có lẽ, còn sống a! Nghĩ như vậy, nàng lẳng lặng nhắm mắt, giống nhưmột đứa trẻ mới sinh co người lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ. 
Trong không gian yên tĩnh màu đen, có một bóng người trôi nổi. 
“Vẫn không muốn tỉnh lại sao?” Thân ảnh nam tử hiện ra, khuôn mặttuấn nhã ôn nhuận, ánh mắt trong trẻo nhu hòa, môi mỏng thường ngày nhẹ mỉm cười, như có như không nỉ non nói. 
“Minh, Lan tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nam hài bộ dáng trẻcon nhìn về phía người vẫn đang ngủ say, nhướng mày, bàn tay chậm chạplôi kéo tay Diêm Minh, vẻ mặt lo lắng hỏi. 
Diêm Minh an ủi vỗ vỗ đầu nhỏ của Dạ, khẽ thở dài: “Nàng không cóviệc gì.” Có việc sợ là bọn họ! Nếu Quân Lan không tỉnh, người kia thậtsự định lấp đầy Địa phủ sao?! 
Nghĩ tới đây, Diêm Minh không khỏi nhớ tới ba năm này, trên bàn mìnhvăn thư chất thành núi, trong địa phủ càng ngày càng nhiều oan hồn, làmviệc không biết ngày đêm. Bao nhiêu quỷ sai tới oán trách công việc quánhiều, nhân lực không đủ. 
Nghĩ đến hắn vốn nên có cuộc sống vui chơi nhàn nhã lười nhác mớiphải, Diêm Minh âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt cũng không lộ, vẫn vẻmặt vân đạm phong khinh, một lần nữa nhìn về phía Diệp Quân Lan đang ngủ say, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoi-chon-quan-ve/1615222/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.