“Nói như vậy, Anh Đài hóa ngốc, mất trí nhớ, chỉ biết mỗi Lương SơnBá, còn quấn quýt hắn không chịu buông tha sao.” Diệp Quân Lan im lặng,nghe tin tức Vương Lam Điền mang về. Trời ạ, Chúc An Đài dẫm phải vậncứt chó gì thế này, chuyện cẩu huyết như thế mà nàng cũng có thể gặpphải, rơi xuống vực, rồi bán vào thanh lâu, sau đó còn có hóa ngốc mấttrí nhớ?
“Nghe nói gần đây, sắc mặt của Bát ca Chúc gia không được tốt cholắm, đối với Lương Sơn Bá cũng không thiện cảm, xem ra hắn giận chuyệnmuội muội của hắn không nhận ra hắn mà chỉ quấn lấy Lương Sơn Bá khônghề nhẹ.” Mã Văn Tài ở bên cạnh bổ sung, vẻ mặt dửng dưng không sao cả,ánh mắt né tránh bất định, Chúc Anh Đài tránh được một kiếp, đối phó với ké ngu hắn còn khinh thường ra tay, hóa ngốc rồi cũng tốt.
“Vương Lan cũng không có biện pháp nào sao? Y thuật của nàng cũngkhông kém danh y là bao.” Diệp Quân Lan đối với chuyện Vương Lan bó tayvới bệnh tình của Chúc Anh Đài cảm thấy có chút kỳ lạ. Tuy y thuật củaVương Lan không thể so được với nàng, nhưng cũng không thể coi là kém,thế mà không có cách nào?
“Nghe nói có cục máu chèn ép dây thần kinh, nếu bốc thuốc đúng bệnhsớm trước mấy ngày thì nàng ta cũng không có vấn đề lớn gì cả. Nhưng dotrì hoãn quá lâu, cục máu kia có xu hướng phát triển lớn lên. Thêm nữasức khỏe của Chúc Anh Đài không phải tốt hoàn toàn, không thể kê thuốcnặng được. Chỉ có thể dưỡng từ từ, lại không ngờ cục máu đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoi-chon-quan-ve/1615187/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.