Edit: KẹoBeta: Tiểu Ngọc NhiChỉ cần là người kia thì chính là tốt nhất sao, Tu Nhân a Tu Nhân, huynh đang nghĩ đến ai?
Diệp Quân Lan không chủ định lật quyển sách trên tay, hồi tưởng lạilời nói của Mã Văn Tài lúc ăn cơm, ngực cảm thấy khó chịu, trong lòng mơ hồ không vui, ánh mắt u ám.
Tu Nhân, huynh có thể nhớ đến ai? Người kia, đối với huynh rất quan trọng sao?
“Ai ~” Diệp Quân Lan thở dài một hơi, ném sách, nằm sấp trên bàn sách, gối lên tay, hai mắt nhắm nghiền.
Có đôi khi, ngươi cảm thấy người kia có rất nhiều thứ không tốt,nhưng ở trong mắt người yêu, hắn chính là báu vật quý nhất thế gian này, khuyết điểm cũng đều là ưu điểm.
Nàng không phải không biết, nhưng vẫn hi vọng Tiểu Cửu có thể có được hạnh phúc, bỏi vì Tiểu Cửu xứng đáng. Nhưng mà Tu Nhân à, người huynhđang nói là Tiểu Cửu hay nói chính huynh?
Mơ mơ màng màng nghĩ, Diệp Quân Lan bất giác ngủ thiếp đi.
Trong mông lung giống như có người dịu dàng bế nàng lên giường, sănsóc giúp nàng đắp chăn, nhẹ tay khẽ vuốt mặt nàng, ngón tay trơn nhẵnnhẹ nhàng lướt qua lông mày nàng, một đường đi xuống.
Cuối cùng dừng lại trên môi nàng, sau đó một hơi thở nhàn nhạt quen thuộc, thật ấm áp.
Cuộc sống thư viện ngày ngày trôi qua, Diệp Quân Lan mắt thấy tìnhcảm của Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá ngày một khá hơn, vô cùng bất đắcdĩ.
Giống như Tu Nhân nói, tình cảm là chuyện của hai người, không liênquan đến người bên cạnh, cho dù nàng và Tiểu Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoi-chon-quan-ve/1615174/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.