Vì số linh kiện container kia mà Trần Dị phải chạy đôn chạy đáo suốt một thời gian dài, không bị ép giá thu mua thì cũng tại tư tưởng không tin người Hoa của phía đối phương, đều là những nguyên nhân khiến tiến trình công việc liên tục đình đốn. Bước ngoặt xuất hiện vào một dịp nọ khi Trần Dị nhìn thấy bức ảnh chụp dòng thuyền buồm thể thao trong văn phòng tiếp khách, tận dụng cơ hội đó anh khơi gợi chủ đề, và cuộc trò chuyện diễn ra hết sức vui vẻ. Sau cùng, không ngờ buổi đàm phán thành công suôn sẻ, khách hàng còn giúp một tay, nhờ vậy Trần Dị thu về được hơn sáu vạn đô la Mĩ tính cả vốn lẫn lời.
Anh không đưa số tiền này cho Miêu Tĩnh mà giữ lại cho mình làm vốn liếng khởi nghiệp.
Miêu Tĩnh đã quen sống những ngày được hầu hạ tận chân tơ kẽ tóc, thực ra thấy hơi tiếc vì anh phải ra ngoài kiếm tiền, song vẫn bày tỏ sự ủng hộ đối với những việc anh làm. Hai mắt cô chăm chú ngắm nghía anh, tay cầm tách cà phê, hỏi: “Định đổi nghề sang làm kinh doanh à?”
Chỉ cần một cái búng tay thì dù một con chó có bơ phờ rũ rưỡi đến đâu cũng sẽ ngúng nguẩy cái đuôi, xốc dậy tinh thần, biết rằng đã tới lúc phải ra ngoài kiếm ăn.
Muốn tìm được một công việc ổn định là rất đơn giản, nhưng Trần Dị không lấy gì làm mặn mà với số tiền lương chỉ hai ngàn đô la Mĩ mỗi tháng. Có lẽ sẽ có những phương pháp kiếm tiền dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882692/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.