Trần Dị lại tìm tiếp một công việc mới.
Gần công ty Miêu Tĩnh có một quán cà phê nghệ thuật nhỏ khá nổi tiếng, Trần Dị bèn vào làm nhân viên rang cà phê, chỉ vì câu nói của cô trong một sáng nọ: “Cà phê ngoài quán uống ngon phết.”
Buổi trưa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, tiện đường mua tách cà phê, bỗng thấy Trần Dị mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề đen ngồi xổm trước lò sấy khô, người thoang thoảng hương cà phê đầy mê đắm. Anh giơ chiếc mũ lưỡi trai huýt sáo với cô, trông sạch sẽ và mang đôi chút hư hỏng.
Tư Nam là một trong hai cô gái người Trung Quốc duy nhất trong công ty, đảm nhiệm vị trí phiên dịch viên tiếng Tây Ban Nha kiêm kế toán, ngày nào cũng đi với Miêu Tĩnh như hình với bóng. Giờ đây cô gái hoạt bát và vui tươi ấy cũng phải cảm thán: “Bạn trai cô đẹp trai thật.”
“Trần Dị tốt với cô lắm đấy.”
Tuy Miêu Tĩnh đã dọn ra ngoài sống chung với Trần Dị, nhưng khoảng cách từ công ty đến chung cư không xa, bình thường cũng qua lại nhiều cùng đồng nghiệp, thường góp mặt trong những buổi hẹn ăn liên hoan hay những sự kiện, góp phần mở rộng vòng tròn giao thiệp. Vì lẽ đó nên mọi người tương đối quen thuộc Trần Dị, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyện trò với nhau đôi ba câu.
Trong công ty cũng có đồng nghiệp nam được cử sang đây, người làm bên bộ phận nghiệp vụ bán hàng, người là kỹ sư dịch vụ hậu mãi, cộng thêm vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882679/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.